Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 20: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 20: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 20: Công lược sư phụ song tu
"Buông ta ra!"
Hai tay Phong Quang đều bị giữ. Điều càng khiến cô kinh hoảng chính là, cô phát hiện mình không thể vận dụng pháp lực.
Ngư Côn chỉ nhẹ nhàng dùng lực, cô liền rời khỏi nước, toàn bộ thân mình đều lên trên bờ, rơi vào trong lòng hắn, mà chiếc đuôi rồng màu đỏ kia cũng hoàn toàn lộ ra trong màn mưa.
Ngư Côn chỉ rũ mắt, nhìn kỹ cô từ đầu đến đuôi một lần, ở cạnh Ngư Côn càng lâu, cô càng cảm thấy người nam nhân này sâu không lường được. Ví dụ như lần nào hắn cũng xuất hiện đúng lúc, hơn nữa lại. quỷ nhập thần, dường như vĩnh viễn không thể nắm rõ được hành tung của hắn.
Phong Quang không thích cảm giác bị người ta nhìn như vậy.
Cô cắn răng,"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngư Côn cong môi, thần thái hơi phóng túng,"Công tử ta chẳng phải là người mỹ nhân thấy trước mặt đây sao?"
Phong Quang giật giật đuôi rồng, muốn hoàn toàn hóa thành thân rồng bỏ trốn, hoặc hóa hẳn thành hình người, nhưng vì pháp lực bị vô hiệu nên cả hai dạng này cô đều không biến nổi, tình hình thật sự rất gay go"Ngư Côn, ta vừa mới cứu người đó!"
"Ta biết."
Ngư Côn bình thản đáp lại một câu.
Phong Quang căm giận nói:
"Ta cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì khỏi, lại còn muốn ăn ta sao?"
"Ăn cô?"
Con ngươi màu đen của Ngư Côn lộ vẻ khó hiểu.
Cô lại muốn rút tay mình ra, tất cả sức lực đều như đánh vào bông vậy, ngay cả cơ hội bắn ngược về cũng không có. Phong Quang tưởng tượng đến trường hợp mình bị người ta nấu ăn, trong lòng xúc động, liền tủi thân khóc lớn,"Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại muốn ăn ta để tăng tu vi. Ngươi vong ân phụ nghĩa!"
"Cả vong ân phụ nghĩa cũng nhắc đến rồi..."
Ngư Côn lắc đầu bật cười, một bàn tay hắn dịch chuyển dần xuống phía dưới, đụng phải một góc trên đuôi rồng màu đỏ kia.
Phong Quang "Xuyt" một tiếng, kêu đau. Nơi Ngư Côn chạm vào là chỗ cô bị quẹt thương khi bơi dưới nước, ở đó có một mảnh vảy rồng bị tróc ra, hiện giờ Ngư Côn chạm vào, cô mới ý thức được.
"Ta đang bảo vệ cô mà, ở đâu ra vong ân phụ nghĩa?"
Ngư Côn tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài, lòng bàn tay hắn chạm vào đuôi cô dường như hiện ra một tuồng sáng. Ánh sáng kia vừa biến mất, vết thương trên đuôi cô cũng không thấy đâu.
Phong Quang không còn cảm thấy đau nữa, cô nghỉ hoặc nhìn đuôi mình lành lặn, lại nhìn Ngư Côn bằng ánh mắt thần kỳ, không nói nổi một tiếng.
"Giờ lại không mắng ta vong ân phụ nghĩa nữa hả?"
Ngư Côn cười rồi buông cô ra. Lúc này mưa to đã ngừng lại, dưới bầu trời âm u, chỉ có nụ cười của hắn đặc biệt giống ánh mặt trời.
Ánh mặt trời? Không!
Phong Quang lắc đầu, kéo mình ra khỏi ảo giác. Cô nhanh chóng rời khỏi cái ôm của hắn, đuôi rồng một lần nữa hóa thành hai chân. Cô đứng dậy, vẫn hết sức để phòng nhìn hắn,"Đừng tưởng ngươi giúp ta trị khỏi vết thương thì ta sẽ cảm kích ngươi."
"Sao có thể nha."
Ngư Côn lười biếng ngồi dưới đất, một tay chống cằm, ánh mắt lười biếng nhìn cô, lại cười,"Ơn cứu mạng của mỹ nhân không có gì báo đáp, tại hạ quả thật nên..."
"Ta còn lâu mới cần ngươi lấy thân báo đáp!"
Phong Quang đoán trước mà lập tức ngắt lời.
Nào biết Ngư Côn chỉ cười mà nói:
"Tại hạ quả thật nên tận tâm tận lực làm tốt bổn phận trâu ngựa này."
Phong Quang ngây ra.
Hắn lại có ý vị khác mà nói:
"Nếu mỹ nhân muốn ta lấy thân báo đáp, ta đương nhiên cũng vui vẻ chấp nhận thôi."
Cô vừa không cẩn thận đã rơi vào bẫy của hắn rồi.
Phong Quang trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi. Nhưng muốn thoát khỏi Ngu Côn thì không thể, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đi theo bên cạnh cô.
Cả người hắn vẫn ướt, nhưng dáng vẻ phe phẩy quạt nhìn ngắm đang trải nghiệm cuộc sống. Bước chân cô khựng lại,"Sao ngươi cứ làm âm hồn không tan thế!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận