Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 54: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 54: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 54: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Trở thành xác sống là một chuyện hết sức thống khổ, hắn sẽ không để nàng trở thành xác sống, cũng không sẽ không vận dụng bất cứ cấm thuật nào khác trên người nàng. Hắn chỉ cần nàng có thể bình an vui vẻ mà sống sót.
Phong Quang thở dài,"Ta hy vọng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng sẽ không tra tấn thân thể mình như vậy nữa."
"Được... Ta đồng ý với nàng."
Hắn ôn nhu đáp ứng. Song bỗng nhiên, dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi hắn lại hiện ra ý cười như có như không,"Ở trong mắt Phong Quang, ta thật sự già hơn trước kia nhiều lắm hả?"
Thân mình cô cứng đờ. Nhớ tới lời mình đã mơ màng nói ra trước khi hôn mê lần đó, cô vội vàng ngẩng đầu lên tỏ lòng trung thành,"A Mạch lúc nào cũng đều trẻ tuổi,"Vậy hẳn là ta nhớ lầm."
Hắn lại cong khóe môi,"Nhưng... Vì sao dung mạo của Phong Quang, lại khác với bức tranh ta vẽ trước đây thế?"
Phong Quang vừa nghe vậy, liền thấy không khác gì trường hợp bạn trên mạng nhìn ảnh photoshop, sau khi gặp người thật liền hỏi:
"Sao trông bạn chẳng giống trên ảnh chụp chút nào?"
Ánh mắt cô mơ hồ, trong lòng chột dạ,"Phải không? Có gì khác biệt hả? Có lẽ chờ ta trưởng thành, khuôn mặt trông sẽ giống vậy thôi."
Hắn cười phụ họa,"Phong Quang nói có lý."
Khuôn mặt của cô đỏ lên,"Nếu ta nhìn không giống trên bức họa, sao ngươi lại biết ta là người năm đó ở bên cạnh ngươi?"
"Khi không thấy được Phong Quang, ta thường xuyên suy nghĩ, Phong Quang sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì, sẽ nói chuyện với ta bằng vẻ mặt nào... Cho nên, dù ta không biết được dung mạo của nàng, ta vẫn có thể nhận ra nàng được, bởi vì khi vừa liếc mắt thấy nàng, ta liền biết, tất cả tưởng tượng trước đây của ta, tất cả đều là sự thật."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn, đó chính là sự kiêu ngạo đối với việc bản thân có thể nhận ra nàng.
Cho dù hắn không biết dung mạo của nàng, không nhớ rõ giọng nói của nàng thì đã sao? Cảm giác mà nàng tạo ra cho hắn vẫn sẽ không thay đổi. hành vi nông cạn hết sức.
Phong Quang nghe xong, liền cảm thấy vui mừng trong lòng. Không hiểu sao, cô lại chợt nghĩ tới một vấn đề thú vị,"Nói như vậy, nếu ngươi mất trí nhớ thì sao? Ngươi sẽ còn nhớ rõ ta chứ?"
"Có thể nhớ rõ Phong Quang hay không, ta cũng không cách nào biết được, nhưng có một việc ta có thể khẳng định."
Liễu Niệm Phong nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô,"Cảm giác Phong Quang tạo ra cho ta là cố định, cho nên dù ta không nhớ rõ ràng, ta cũng sẽ biết, ngay khi gặp được nàng, ta sẽ thích nàng."
Hắn cũng không tin rằng, tình cảm lại phải cần ký ức mang đến mới có. Yêu nàng, là ý chí của tinh thần hắn, là xương thịt của thân thể hắn, cho dù hắn chết đi, hắn không còn thân thể, thì hắn vẫn có một linh hồn yêu nàng.
Nếu thật sự quên nàng, có lẽ trước khi gặp nàng, hắn sẽ cứ thế mà sống theo lẽ thường. Nhưng một khi đã gặp được nàng, tất cả sự điên cuồng và cố chấp bị đè nén trong xương cốt hắn, cũng sẽ hoàn toàn bị nàng khơi lên, cắn nuốt toàn bộ lý trí của hắn đến mức hầu như không còn.
Ví dụ như hiện tại, hắn ôm nàng, sẽ không bao giờ muốn giao nàng cho bất cứ kẻ nào nữa, bao gồm những người gọi là cha mẹ của nàng kia. Nhưng Phong Quang lại không giống vậy, cha mẹ đối với cô mà nói, trước sau vẫn luôn là cha mẹ.
Vui mừng vì lời hắn nói, cô bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, liền nôn nóng hỏi:
"Có phải ngươi không hề hỏi ý cha mẹ ta, mà đã trực tiếp đưa ta đi hay không thế?"
"Ta có nói hoan nghênh bọn họ tới sơn trang Thắng Tuyết làm khách."
"Vậy bọn họ nói thế nào?"
"Thoạt nhìn, bọn họ bởi vì vui sướng, nên vẻ mặt cực kỳ kích động."
Phong Quang: "..."
Có quỷ mới tin lời hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận