Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 19: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 19: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 19: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Hai mắt Kỳ Vị híp lại, cười khẽ một tiếng,"Cho nên, cô Hạ có chấp nhận ăn không?"
"Tôi... Ăn." Phong Quang cắn răng, cầm lấy chiếc đũa, dáng vẻ giống như tráng sĩ quyết xả thân vậy, cứ như thể trong đĩa kia không phải cà rốt mà là quái thú.
Mười phút sau...
Kỳ Vị vẫn phải nhận thua, hắn đẩy đồ ăn của mình đến trước mặt cô, bất đắc dĩ nói: "Cô ăn của tôi đi."
Cô phải mất đến ba phút thời gian để nhai một sợi cà rốt, mỗi lần nhai còn cau mày đầy vẻ ghê tởm, khiến hắn cảm thấy bản thân giống như một người xấu không chuyện ác nào không làm.
Phong Quang cố sức nuốt cà rốt trong miệng xuống, nhìn hắn với vẻ vừa vui vừa kinh ngạc,"Anh không ép tôi ăn cà rốt nữa sao?"
"Nếu tôi thật sự muốn ép cô ăn, vậy bây giờ cô đã bị những người khác trói lấy, còn tôi thì trực tiếp đổ đĩa cà rốt vào miệng cô rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng kia, sắc mặt cô liền trắng bệch,"Vậy đúng là cảm ơn ân tình không trói của anh..."
"Còn mười phút nữa nhà ăn liền đóng cửa..."
"Tôi có thể ăn xong!" Cô đẩy đĩa cà rốt kia ra, cầm đũa lên nhắm về đĩa đồ ăn hắn đưa qua. Khi nếm đến hương vị thịt ngon nhất trần đời kia, cô muốn vui đến suýt khóc,"Thật hạnh phúc quá đi... Bác sĩ Kỳ, anh đúng là một người tốt vĩ đại."
Bác sĩ Kỳ vĩ đại thở dài cam chịu, bắt đầu giải quyết đĩa cả rốt kia. Mới chỉ qua khoảng năm phút đồng hồ, cô đã nhanh chóng ăn xong. Tao nhã lấy khăn giấy từ trong túi ra lau miệng, cô tại giống như một đại tiểu thư rụt rè, khẽ cười nói:
"Rất cảm ơn đã khoản đãi."
"Cô Hạ..." Kỳ Vị nhìn cô chỉ ăn hết thịt, mà rau xanh lại không động đến chút nào, hắn nhướng mày,"Xem ra tôi đã coi nhẹ cô rồi, cô không đơn giản là kén ăn, mà là không thích tất cả các loại rau mới đúng."
"À không, tôi thỉnh thoảng cũng có ăn rau... Chỉ là..." Cô chớp chớp mắt,"Chỉ là các loại rau hôm nay anh gắp cho tôi đều là loại tôi không thích ăn thôi." vậy?"
"Tôi có thể ăn viên vitamin nha!" Cô dào dạt đắc ý mà nói: "Viên Vitamin còn dễ ăn hơn rau nhiều."
Thân là bác sĩ, Kỳ Vị khó có lúc lại không biết nên đánh giá thế nào như hiện tại.
Phong Quang nhìn quanh bốn phía, mọi người đều đã đi hết. Cô quay đầu lại hỏi:
"Bác sĩ, anh ăn xong rồi chứ? Nhà ăn sắp đóng cửa nha."
"Đi thôi." Kỳ Vị đứng dậy,"Tôi đưa cô đến ký túc xá."
"Được." Cô gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên đi theo sau hắn.
Ký túc xá của công nhân viên chức trong bệnh viện cách khu vực của bệnh nhân một đoạn, ít nhất phải đi xuyên qua một rừng cây nhỏ tối tăm mới đến nơi.
Kỳ Vị nói: "Con đường này vốn có đèn đường, chẳng qua đèn đường lại cùng một hệ thống với tầng 3 và 4 của bệnh viện, cho nên hiện tại mới không có đèn."
Vẫn may hôm nay trăng sáng, ánh trăng sáng rải xuống chiếu sáng con đường trước mắt.
Phong Quang nhìn rõ đường, cô đi theo phía sau hắn hỏi: "Ở đây không có internet, các anh không thấy chán sao?"
"Có nhiều bệnh tình của bệnh nhân cần phải xử lý như vậy, tôi nghĩ tôi không có thời gian để cảm thấy nhàm chán."
Lời này quả đúng là hợp với phong cách của hắn.
Phong Quang vừa nghĩ đến bản thân mình không có chút cảm thụ nghề nghiệp nào của bác sĩ, cô quả thực sẽ thấy nhàm chán nha. Kết quả, cô vừa ngẩng đầu liền thình lình nhìn thấy một cô gái mặc đồ y tá màu trắng bỗng nhiên tao tới trước mắt, cô bị dọa đến tui về sau một bước, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
"Đừng sợ." Kỳ Vị quay đầu lại nhẹ nhàng nói: "Đây là y tá của bệnh viện chúng tôi."
"Xin lỗi, tôi đã khiến cô sợ..." Cô y tá kia trông rất thanh tú, tỏ vẻ xin lỗi nhìn về phía Phong Quang."Chào cô, tôi là y tá ở đây, tên Kim Quả Quả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận