Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 17: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 17: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 17: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Trên đường trở về sơn trại, Phó Hạng nhìn sắc mặt Mạc Khanh, từ bỏ suy nghĩ bảo Phong Quang che mắt lại. Tâm tình hắn có chút thấp thỏm,"Mạc đại ca, Kiều Linh bị Đoan Mộc Huyến đưa đi, thật sự không sao chứ?"
"Có gì mà làm sao?"
Toàn bộ tầm mắt của Mạc Khanh đều đặt trên người Phong Quang, phòng ngừa cô đi đường núi gập ghềnh sẽ bị vấp, thậm chí không thèm liếc mắt sang Phó Hạng cái nào.
Tâm tình Phó Hạng có chút buồn bực, hắn nhìn đại tiểu thư nững nịu như Phong Quang, hơi bất mãn trong lòng mà nói:
"Đoan Mộc Huyến dù thế nào cũng là vị hôn phu của đại tẩu, nếu Kiều Linh nói cho Đoan Mộc Huyến biết thực ra đại tẩu không phải là con tin ở đây, vậy Hạ Triều lại đánh lên thì biết làm sao bây giờ?"
"Không sao cả."
Phong Quang cười hì hì nói:
"Tới lúc ấy, ngươi có thể lại dùng ta làm con tin cũng được mà."
Phó Hạng khựng lại một lát, hỏi ra một vấn đề băn khoăn đã lâu,"Chẳng lẽ Hạ lão nhân không phải phụ thân ruột thịt của người?"
"Ta đương nhiên là con ruột của cha ta, nếu không sao cha ta có thể coi trọng ta như vậy?"
"Vậy sao ngươi tại có thể dễ dàng nói ra việc dùng chính mình làm con tin để uy hiếp cha ngươi như thế?"
Phong Quang thản nhiên nói:
"Bởi đây là biện pháp tốt nhất ngăn việc các ngươi và cha ta đánh nhau."
Ý tưởng của cô rất đơn giản, muốn triều đình và Hắc Phong Trại chung sống hòa bình là điều không thể, nhưng cô có thể khiến hai bên bớt giao chiến được lần nào hay lần đó. Ngay cả hậu quả xấu nhất cô cũng nghĩ kỹ rồi. Nếu Hắc Phong Trại bị diệt, cô liền xin cha cô, để cô dẫn theo Mạc Khanh trốn chạy, còn những người khác, cô không thể quan tâm hết được.
Phó Hạng nghe Phong Quang trả lời, cảm thấy mình hỏi ra một vấn đề thực ngu xuẩn, vì thế hắn đổi sang một vấn đề sắc bén hơn,"Nếu phải chọn một người giữa cha ngươi và đại ca ta, ngươi sẽ chọn ai?" Mạc Khanh trước nay luôn yên tĩnh cũng không khỏi nhìn chăm chú vào Phong Quang, hắn đang đợi cô trả lời.
Phong Quang không do dự mà nói:
"Chọn Mạc Khanh."
Khóe môi Mạc Khanh lặng lẽ cong lên, có thể nhìn ra tâm tình hắn hiện tại đang cực tốt.
Phó Hạng lại hỏi tiếp,"Ngươi cứ thế từ bỏ phụ thân ngươi một cách đơn giản như vậy sao?"
"Không phải từ bỏ."
Phong Quang liếc nhìn Phó Hạng một cái, dường như cực kỳ khinh bỉ hắn "Cha ta còn có mẹ ta, nhưng Mạc Khanh lại chỉ có một mình ta. Nếu ta rời khỏi cha mẹ ta, cùng lắm thì... chờ tương lai ta và Mạc Khanh sinh một đứa con gái, lại đền bù cho cha mẹ ta để họ nuôi nó như con gái là được. Huynh nói có phải không, Mạc Khanh?"
"Phải."
Mạc Khanh thấp giọng "Khụ" một tiếng, chỉ là bên tai có chút đỏ lên.
Phó Hạng ha hả hai tiếng,"Sao ngươi biết ngươi có thể sinh con gái vậy?"
"Đâu có gì, sinh thêm mấy đứa con, thế nào chẳng có một đứa con gái. Huynh thấy đúng không, Mạc Khanh?"
Mạc Khanh vừa bị điểm danh, trên mặt liền chợt nóng, hắn lại lần nữa thấp giọng,"Đúng vậy."
Đừng nhìn hắn đôi lúc có thể trêu chọc cô đến mức khiến cô đỏ bừng mặt không biết làm sao, nhưng chỉ cần Phong Quang bạo gan hơn hắn một chút, vậy thì trong hai người, hắn nhất định sẽ là người phải ngượng ngùng kia.
Phó Hạng xem đến thế là đã quá đủ, đủ đối với độ dày của da mặt Phong Quang "Một nữ nhân như ngươi mà không cảm thấy thẹn thùng khi nói những lời đó sao?"
"Vì sao phải thẹn thùng?"
Phong Quang nắm tay Mạc Khanh mỉm cười ngọt ngào,"Dù sao ta cũng nhất định sẽ gả cho Mạc Khanh, vậy tương lai ta cũng nhất định sẽ sinh con cho Mạc Khanh nha. Đây không phải chuyện rất bình thường à?"
Phó Hạng bỗng nhiên không biết nên khinh bỉ từ đâu. Quả thật, Phong Quang nói những lời đó đều là sự thật, sau khi gã cho người ta, chẳng phải là sẽ sinh con à? Một cô nương chưa lấy chồng nói ra những lời này tất như thế, thật ra lại khó mà chê cười nổi.
Đoạn đường kế tiếp, Phó Hạng cực kỳ im lặng, đại khái là sau khi hắn phát hiện mình không cách nào làm khó được Phong Quang, liền chịu mất mặt mà không tiếp tục tìm kiếm đề tài nữa.
Tới Hắc Phong Trại, Phong Quang đã mệt không chịu nổi. Khi đi đến chỗ ở của Mạc Khanh, cô được hắn cõng trên lưng, mà Phó Hạng thì từ khi vào Hắc Phong Trại đã rẽ sang một hướng khác rồi, cho nên lúc này, dưới bóng hoàng hôn chỉ còn hai người bọn họ.
Phong Quang ghé vào trên lưng hắn, lười biếng nói:
"Nếu như huynh cảm thấy mệt, ta cũng có thể xuống dưới tự đi."
"Nàng rất nhẹ."
Mạc Khanh không nhanh không chậm đi trên con đường nhỏ dưới ánh chiều tà, mặt hắn không đỏ, hơi thở cũng không gấp, vẫn hết sức nhẹ nhàng bình thản,"Chúng ta sắp đến nơi rồi."
"Ừm..."
Ở trên lưng hắn, ngửi mùi hương khiến người ta an tâm trên người hắn, cô bỗng nhiên thấy tràn đầy cảm giác an toàn, không khỏi nhắm hai mắt lại, bắt đầu mơ màng ngũ. Chỉ chốc lát sau, Mạc Khanh liền nghe được tiếng hít thở rất nhỏ và dài của cô. Hắn biết cô đã ngủ rồi, bước chân càng thêm nhẹ và vững hơn. Chờ đến lúc về tới sân, hắn đặt cô lên giường mình, lại đắp chăn cẩn thận cho cô. Ngồi ở mép giường thưởng thức về mặt khi ngủ của cô trong chốc lát, hắn liền đi ra ngoài làm cơm chiều.
Đến lúc trăng lên giữa trời, Phong Quang mới mở to mắt, cô ăn vạ trên giường một lát rồi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đến tận khi được nam nhân đi vào phòng ôm ngồi dậy. Cằm cô dựa vào trên vai hắn, thích ý ngáp một cái,"Có phải ta đã ngủ rất lâu rồi không?"
"Không lâu, còn chưa đến hai canh giờ."
Mạc Khanh giơ tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô, nhẹ giọng hỏi:
"Ngủ no rồi sao?"
"Ừm... Nhưng dường như ta nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất không tốt..."
Thân mình Phong Quang bỗng run lên, cô chui vào trong lòng hắn,"Ta mơ thấy... nghĩa địa mà hôm nay ta nhìn thấy kia, trên hai bia mộ trong đó có khắc tên cha mẹ ta..."
Tay Mạc Khanh đặt trên đỉnh đầu cô cứng đờ. Một lát sau, hắn mới vỗ lưng cô, nhẹ giọng trấn an cô,"Đó chỉ là giấc mơ thôi, mơ và hiện thực đều "Chỉ là ta sợ hãi... Không biết vì sao, sau khi thấy khu nghĩa địa đó, ta liền không thể nào quên được, hơn nữa khi chỉ có một mình ta, ta sẽ liền không nhịn được mà nhớ tới."
Trong đôi mắt cô hiện ra vẻ mờ mịt,"Ta hay nghĩ rằng vì sao lại có nhiều mộ bia không tên như vậy, mà vì sao lại có búp bê vải treo trên đó?"
"Có ta ở đây, nàng không cần nghĩ tới những thứ đó."
Mạc Khanh mỉm cười,"Chẳng phải Phong Quang vẫn luôn muốn thành thân với ta sao?
Vậy hay là bây giờ ngẫm lại xem hôn lễ của chúng ta nên tổ chức như thế nào nhé? Nàng nghĩ xem muốn có sính lễ gì, muốn kiểu áo cưới ra sao đi"
Phong Quang ngẩng đầu hưng phấn nói:
"Huynh đã nghĩ xong khi nào sẽ cưới ta rồi hả?"
"Không sai."
Hắn cười khẽ,"Ngay vào ngày mười lăm tháng sau, đó chính là ngày lành tháng tốt, có được không?"
"Được nha!"
Cô vui vẻ gật đầu. Cho dù hắn nói muốn vài ngày sau cưới cô, cô cũng hoàn toàn không có ý kiến.
Mạc Khanh thấy phản ứng của cô hết sức đáng yêu, liền không nhịn được mà hôn cô một chút, lúc này mới nói:
"Nhưng trước khi thành hôn, ta cần rời đi một khoảng thời gian."
"Rời đi?"
Phong Quang ngừng lại một chút,"Huynh muốn đi đâu?"
"Ta muốn đi tìm một thứ, sẽ không quá lâu đâu. Phong Quang cứ ở lại Hắc Phong Trại chờ ta nhé."
Hắn giơ tay vỗ về gương mặt cô,"Ta sẽ sớm trở lại."
"Huynh nói sẽ không rời đi quá lâu... Đó là bao lâu vậy?"
"Ít thì ba ngày, nhiều thì bảy tám ngày."
"Đừng mài!"
Cô bỗng nhiên kích động, liều mạng ôm hắn nói:
"Huynh rời đi rồi sẽ không trở lại nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận