Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 41: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 41: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 41: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang tiếp tục cảm thấy hứng thú truy hỏi: "Là cách gì?"
Lục Sâm lại chỉ cười không nói. Chỉ có Lục Hành đang ôm con là có vẻ mặt cứng đờ. Cô biết đó là cách gì. Tiếu Tiếu cũng giống như tất cả những đứa trẻ khác, có được thứ mình muốn thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời người lớn được một thời gian, nhưng không bao lâu sau sẽ lại trở về như cũ. Lục Sâm là người thích yên lặng, người duy nhất trên thế giới này có thể ồn ào náo loạn trước mặt hắn cũng chỉ có Phong Quang mà thôi, khi hắn phát hiện hắn không thể dùng đồ ăn vặt và đồ chơi để khiến Tiếu Tiếu an tĩnh, hắn liền làm theo cách trái ngược.
Chỉ cần Tiếu Tiếu muốn ầm ï náo loạn, hắn sẽ lập tức phá hủy đồ vật Tiếu Tiếu yêu thích nhất ngay trước mặt con bé, hủy diệt lúc nào cũng khiến người ta nhớ lâu hơn là cho tặng, tuy rằng những việc này đều xảy ra lúc Tiếu Tiếu một hai tuổi, hơn nữa Tiếu Tiếu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chỉ cần Lục Sâm nói ra hai chữ "yên lặng", Tiếu Tiếu sẽ liền nhanh chóng an tĩnh lại,"mệnh lệnh" này đã được khắc vào trong xương cốt của cô bé.
Không ai biết, khi Lục Hành thấy Lục Sâm vừa nói ra "yên lặng", Tiếu Tiếu hoạt bát hiểu động liền bỗng nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như một con rối gỗ, trong lòng Lục Hành có bao nhiêu phẫn nộ và khủng hoảng.
Cô không chỉ phẫn nộ vì Lục Sâm chỉ coi Tiếu Tiếu như một con rối gỗ biết nghe lời, hơn nữa con rối gỗ này lại chỉ để trói buộc Phong Quang sau khi tỉnh lại, mà còn khủng hoảng bởi sợ một ngày kia, mình cũng sẽ trở nên giống Tiếu Tiếu.
Tựa như hiện tại...
Lục Hành ôm con mình, cô dựa vào lòng Dư Lễ, khẽ run rẩy.
Lời Lục Sâm nói cô đã hiểu, nếu cô khiến Phong Quang nhớ ra chuyện trước kia, cô sẽ không có được kết cục tốt. Lục Hành đã không còn là Lục Hành lúc trước, người có thể không kiêng nể gì mà giúp đỡ Phong Quang rời đi, hiện tại cô đã có chồng, còn có con, cô không đấu nổi, cũng không có dũng khí để liều.
Bên kia, Phong Quang vẫn đang lắc cánh tay Lục Sâm, hỏi: "Anh mau nói cho em biết, sao anh có thể khiến trẻ con không ầm ï náo loạn?"
"Được được được, anh nói cho Phong Quang." Lục Sâm cực kỳ bất đắc dĩ than một tiếng, đôi mắt cười của hắn hơi cong, cười khẽ nói: "Anh nói cho Tiếu Tiếu, nếu con bé có thể ngoan ngoãn, thì anh sẽ đưa con bé đến bệnh viện thăm mẹ.
Tuy lúc đó Phong Quang vẫn chưa từng bế con bé, nhưng Tiếu Tiếu vẫn rất thích Phong Quang" "Đó là đương nhiên, bởi vì em là mẹ con bé, mẹ con liền tâm mà." Phong Quang đắc ý bật cười, thầm nghĩ đợi lát nữa sau khi đón Tiếu Tiếu từ nhà trẻ về, cô phải dẫn Tiếu Tiếu đi ăn một bữa tiệc lớn mới được.
"Dư Lễ." Phong Quang lại nói với Dư Lễ: "Lục Sâm chính là người đã một mình chăm sóc trẻ con 6 năm đó, nếu anh không biết cách chăm sóc trẻ thì có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ Lục Sâm nhà em."
Lục Sâm thành công bị hai chữ "nhà em" của Phong Quang lấy lòng.
Dư Lễ lại oán thầm trong bụng, thì rõ là Lục Sâm chỉ của riêng nhà Hạ Phong Quang em chứ còn sao nữa? Có đem hắn cho, nhà người khác cũng không dám muốn, trừ phi bọn họ không cần mạng.
Hạ Triều là nhân vật lừng lẫy tung hoành thương trường nhiều năm, lại có thể phát triển việc làm ăn của gia tộc lớn như vậy, liệu ông ấy có thể nhát gan sao? Hẳn là lá gan của ông ấy cũng không nhỏ, thế nhưng ông ấy cũng không muốn để Lục Sâm bước chân vào cửa nhà mình đó!
Thế nhưng nha đầu ngốc Hạ Phong Quang này... mất ký ức rồi thật đúng là người ngốc có phúc của ngốc, hiện giờ không chạy không tự sát, còn một mực lao đầu đến trước mặt Lục Sâm, thật sự tưởng mình nhặt được bảo vật chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận