Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 29: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 29: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 29: Công lược võ lâm minh chủ
Thích Trường An lại nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang chạy hướng này, là muốn đi tìm Đại sư huynh của mình xin ý kiến sao?"
"Ta muốn đi tìm ngươi!"
Phong Quang theo bản năng nói xong, liền chậm rãi bưng kín miệng.
Con đường cô đang chạy có thể thông đến hai nơi là sân viện của Văn Hiên và khu dành cho khách. Vừa nghĩ tới Lăng Cửu Sinh xuất hiện, đầu óc cô liền trống rỗng, cô chỉ kịp nghĩ rằng, phải nhắc nhở bọn họ sớm chuẩn bị... Nhưng ngay cả chính cô cũng không ngờ, cô sẽ trực tiếp muốn đi tìm Thích Trường An như vậy.
Ý cười trong mắt Thích Trường An càng sâu, dường như có một tia sáng xẹt qua trong đó, khiển nụ cười của hắn càng trở nên mê người. Dắt tay cô, hắn nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đi tìm Lục bá trước, hỏi ông ấy một chút xem rốt cuộc có người tên A Cửu này hay không."
"Được."
Phong Quang gật gật đầu, không dám nhìn hắn. Tâm tình cô lúc này khó có thể miêu tả, ngay cả khi bị hắn nắm tay cũng quên rằng mình phải giữ khoảng cách với hắn theo lễ giáo.
Hôm nay đúng lúc Lục bá dẫn theo Tiểu Quả đến hậu hoa viên trồng hoa, Phong Quang và Thích Trường An vừa tới liền nhìn thấy họ. Thích Trường An dẫn Phong Quang tới bên đình, hắn nhìn ông lão đang làm việc, gọi một tiếng "Lục bá."
"Thích minh chủ."
Lục bá bỏ công cụ xuống, vội hành lễ,"Đại tiểu thư cũng tới..."
"Là tiên nữ tỷ tỷ!"
Tiểu Quả vui sướng chạy đến,"Tiên nữ tỷ tỷ thần tiên ca ca không tới cùng tỷ sao?"
Thích Trường An ôn hòa nhìn cậu bé, khóe môi mỉm cười hết sức vô hại,"Về sau người tới cùng tiên nữ tỷ tỷ, đều là ta."
"Thích minh chủ?"
Tiểu Quả nghỉ vấn.
"Gọi ta là Thích minh chủ cũng đúng, nhưng Tiểu Quả về sau ngàn vạn Phong Quang kỳ quái nhìn Thích Trường An bên cạnh, Tiểu Quả nghe vậy càng thêm khó hiểu,"Vì sao không thể gọi là tiên nữ tỷ tỷ?"
"Bởi tiên nữ đều sống ở trên trời, nếu Tiểu Quả luôn miệng gọi tiên nữ tỷ tỷ như thế, vạn nhất bị thần tiên trên trời nghe thấy được, bọn họ muốn Phong Quang trở lại Thiên giới thì biết làm sao bây giờ?"
Thích Trường An giải thích có vẻ rất hợp tình hợp lý, cực dễ dàng lừa già dối trẻ.
Tiểu Quả sợ hãi lắc đầu,"Vậy về sau đệ không bao giờ gọi là tiên nữ tỷ tỷ nữa!"
Thích Trường An mỉm cười, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Phong Quang "..."
Miễn bình luận.
Giải quyết xong vấn đề "xưng hô tình nhân", Thích Trường An lại nhìn về phía Lục bá,"Lục bá, ông có từng quen một thợ hoa tên là A Cửu không?"
"Thợ hoa tên A Cửu?"
Lục bá nghĩ một chút, lắc lắc đầu,"Tất cả thợ hoa trong thành trấn này tôi đều quen, nhưng không có ai tên là A Cửu."
Phong Quang lập tức sốt ruột lôi kéo cánh tay hắn.
Thích Trường An trấn an vỗ vỗ tay cô, hắn lại lễ phép cười với Lục bá,"Chúng ta chỉ tới hỏi một chút xem có người này hay không mà thôi. Lục bá không quen biết thì là không quen biết, không cần để vấn đề này trong lòng."
Lục bá gật đầu đồng ý.
Vừa đi ra khỏi hậu hoa viên, Phong Quang liền không nhịn được mà nói:
"Không có người tên A Cửu, vậy nói cách khác, quả thật Giáo chủ Ma giáo đã trà trộn vào!"
"Chúng ta liền đi nói cho cha Phong Quang, để kiểm tra hết mọi người làm trong Tàng Binh Phủ."
Thấy cô kinh hoảng như thế, hắn liền giơ tay, cẩn thận vén tóc mai cô bị gió thổi hơi loạn.
Đúng lúc này, trên bầu trời cách đó không xa có pháo hoa màu lam nở rộ, tiếp theo liền có âm thanh một đám người chạy vội truyền tới.
"Đây là tín hiệu tập hợp khẩn cấp của Tàng Binh Phủ, pháo hoa màu Phong Quang khựng lại trong chốc lát, tiếp theo liền kinh ngạc,"Có nghĩa muốn điều tra nội gian!"
"Điều tra nội gian..."
Thích Trường An trầm ngâm một phen, hắn cũng giống như Phong Quang, trong lòng có một cảm giác bất ổn.
Phong Quang nói với Thích Trường An:
"Chẳng lẽ cha mẹ cũng phát hiện Lăng Cửu Sinh trà trộn vào?"
"Có lễ phải."
Có lẽ không phải, Thích Trường An không nói nửa câu sau, chỉ nói khẽ với cô:
"Chúng ta cứ đi trước nhìn xem sao."
Phong Quang gật đầu,"Được."
Trước đại điện Tàng Binh Phủ, mọi người đều đã tụ tập tại đây, Phong Quang và Thích Trường An xem như tới muộn.
"Tiểu sư muội!"
Văn Các đi tới liền hỏi:
"Muội đi đâu thế? Sao tới giờ mới đến đây?"
Phong Quang còn chưa trả lời, Thích Trường An đứng cạnh cô đã nói:
"Buổi sáng khi đi ngang qua hậu hoa viên, ta có vô ý đánh rơi đồ, Phong Quang đi cùng ta tìm đồ thất lạc."
"Nhị sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?"
Phong Quang biết không thể tùy ý nói ra chuyện Lăng Cửu Sinh, nhưng cô nhìn cha mẹ đang đứng nói với các đại chưởng môn ở phía trước, liền cảm thấy dường như chuyện xảy ra lần này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.
Lúc này, Văn Hiên đã đi tới,"Văn Đình đã xảy ra chuyện."
Phong Quang sửng sốt,"Cái gì gọi là Tam sư huynh đã xảy ra chuyện?"
"Không lâu sau khi rời khỏi sân của Tiêu đại hiệp, Văn Đình bị người khác đánh lén, may mà Hoa Nhan cô nương đúng lúc gặp được."
Văn Hiên nhìn Hoa Nhan, lại thở dài nói:
"Tuy Văn Đình nhặt về được một mạng, nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, người của Thẩm gia "Châm Vàng" đã nói, hắn có thể tỉnh lại hay không vẫn là một ẩn số."
"Không thể nào!" Phong Quang lập tức nói:
"Võ công của Tam sư huynh lợi hại như vậy, ai có thể khiến huynh ấy bị thương thế này?"
Không sai, đúng là cô cảm thấy buồn bực vì cả Văn Hiên hiểu rõ vì sao Phong Quang không dám tin tưởng, hắn không thể không dịu giọng hơn một chút,"Tiểu sư muội, chuyện thật sự là như thế, võ công của Tam sư đệ quả thực rất mạnh, nhưng không phải là không ai có thể thắng được hắn. Hắc đạo cũng có không ít cao thủ, huống chỉ, Tam sư đệ lại bị người ta đánh lén"
"Tam sư huynh sao có thể bị người ta đánh lén? Tính cảnh giác của huynh ấy luôn rất cao."
Phong Quang biết, tuy Văn Đình thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, nhưng ngay cả cha cô cũng từng nói, xét về độ nhạy giác quan của người tập võ, trong mấy sư huynh đệ, không ai có thể vượt qua Văn Đình.
"Có lẽ, bởi người xuống tay với hắn là người quen, nên Tam sư đệ mới mất cảnh giác."
Văn Hiên lại nhìn về phía Thích Trường An, nói:
"Ta nhớ rõ lúc rời sân của Tiêu đại hiệp, Thích minh chủ đã đi cùng Tam sư đệ."
"Không sai."
Thích Trường An gật đầu, nhẹ nhàng nói:
"Văn Đình công tử muốn lĩnh giáo võ nghệ với ta, ta liền đi cùng hắn."
Phong Quang nhìn Thích Trường An, lại nhìn sang Văn Hiên, cô dang hai tay chắn phía trước Thích Trường An, bất mãn nói với Văn Hiên:
"Huynh có ý gì? Huynh đang hoài nghỉ hắn là người đánh lén Tam sư huynh sao?"
Dáng vẻ diều hâu bảo vệ con này của cô rất có khí thế ngươi dám đi lên ta liền cắn chết ngươi.
Văn Hiên không nói gì.
Thích Trường An giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Phong Quang, lại không khỏi cười khẽ thành tiếng "Không cần căng thẳng, nếu ta là Văn Hiên công tử, ta cũng sẽ hoài nghi như vậy."
Hoa Nhan đứng một bên cũng nói:
"Đúng vậy, biểu tỷ, hiện giờ cậu(1) và mợ đều đang cho người điều tra các sân viện, lúc này Tàng Binh Phủ đã chỉ cho vào, không cho ra. Thứ khiến Văn Đình câng tử bị thì#?na chính là mâêt ám khí mảng như cánh ve có tẩm độc, chỉ cần lục soát tìm kiếm binh khí đã thương người cũng có thể tìm ra được người đánh lén."
Phong Quang chậm rãi buông tay xuống, cô nói thầm "Dù sao ai cũng có thể là người thương tổn Tam sư huynh, chỉ có hắn là không thể..."
Thích Trường An cười cười, vui vẻ cầm tay cô.
*x*+*xx*xx*xx*x***
(1) Cậu: Trong tiếng Trung, cách gọi này được áp dụng với cả anh trai và em trai của mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận