Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 60: Công lược hoàng đế bệnh tật (Kết)

Quyển 25 - Chương 60: Công lược hoàng đế bệnh tật (Kết)Quyển 25 - Chương 60: Công lược hoàng đế bệnh tật (Kết)
Vừa nghe những lời này, cô không khỏi mở miệng,"Nhật Quỹ... Là huynh..."
'Là ta."
Hắn ôm cô càng thêm chặt, vùi đầu vào giữa cổ cô, hít thật sâu mùi hương mà chỉ riêng cô có,"Ta đợi 500 năm, rốt cuộc cũng tới lúc gặp lại nàng."
Cô hơi thảng thốt, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, cắn răng nói:
"Huynh nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Vì sao hắn không chết, hơn nữa còn mang gương mặt Tinh Tích tới tìm cô, mà "đợi" theo lời hắn nói lại có ý gì? Biết cô khó hiểu trong lòng, hắn cười nhu hòa, lại khẽ hôn lên khóe môi cô,"Phong Quang đừng vội, nàng muốn biết điều gì, ta đều sẽ nói hết."
Cái gọi là trò chơi phân thân này, Nhật Quỹ không giống như Thần Tích, hắn tự hiểu mình, cho nên hắn biết rõ, nếu hắn chia bản thân mình ra làm 3 như Thần Tích, vậy hai thân thể khác nhất định sẽ có tâm tư muốn thay thế mình. Trước nay hắn luôn phòng ngừa chu đáo, bởi thế mới có Tỉnh Tích tồn tại.
Nói đúng ra, Tỉnh Tích cũng không được tính là con người, hắn chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi. Hắn có thể hoạt động như con người, nhưng lại không hề có tư duy riêng biệt, nói cách khác, hắn giống như con rối của Nhật Quỹ vậy.
Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, với người sâu xa như Nhật Quỹ, làm sao lại chỉ có ba hang được? Nếu thân thể hắn chết đi, vậy con rối này sẽ phát huy công dụng.
Nói thực ra, mục đích tồn tại của Tinh Tích chỉ để giúp Nhật Quỹ thực hiện một màn "tử vong", khiến Thẩm Ước và Mộ Quy giết hại lẫn nhau mà thôi, cho nên Tỉnh Tích đâm Mộ Quy bị thương cũng là để dễ dàng chọn ra người thắng khi Thẩm Ước và Mộ Quy quyết đấu.
Nhật Quỹ không thích tự mình động thủ giết người, nên nếu có thể khiến người khác giúp mình, hắn cần gì phải làm chuyện thừa thãi? Vì thế, Mộ Quy chết dưới tay Thẩm Ước, mà Thẩm Ước lại chết dưới tay hắn.
Nhật Quỹ đã nghĩ kỹ càng tất cả, hắn nói với Phong Quang muốn cô sống thật tốt là để chờ hắn đến tìm cô, nhưng điều duy nhất hắn không nghĩ tới, chính là Phong Quang sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn. Quả thực, Phong Quang vốn đến từ thế giới khác, cô đột ngột tới, cũng sẽ đột ngột đi. Hắn có thể đưa Hoa Chúc Chúc trở lại thời không của chính cô ta, nhưng hắn lại không thể đưa bản thân mình đến một thời không khác, bởi hắn không phải người trong thế giới của Phong Quang.
Cách duy nhất có thể gặp lại cô, đó chính là chờ đợi, chờ đến khoảng thời gian mà Phong Quang sống.
Nhật Quỹ đợi khoảng 500 năm mới tìm được Phong Quang, nhưng Phong Quang hắn tìm thấy lại chẳng hề quen biết hắn. Hắn nghĩ, nếu mình quen biết với Phong Quang trước thời điểm thì có lẽ sẽ gây ảnh hưởng tới những chuyện xảy ra sau đó, cho nên hắn nhịn, tiếp tục chờ đợi, đợi tới một khắc Phong Quang trở về kia.
Mà hiện tại, hắn rốt cuộc đã đợi được rồi.
Phong Quang nghe chuyện xong, cô liền giận không thể tả,"Huynh giả chết mà còn lừa cả ta!"
"Mộ Quy và Thẩm Ước đều không phải kẻ ngu xuẩn, nếu ta nói tất cả kế hoạch cho nàng, bọn họ sẽ rất dễ dàng phát hiện."
Nhật Quỹ bất đắc dĩ, lại hôn môi cô,"Phong Quang, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thật tốt."
"Huynh là đồ khốn!"
Cô đá mạnh vào chân hắn,"Huynh có biết ta khổ sở thế nào hay không!?"
"Ta biết... Ta biết..."
Một lần nữa ôm cô vào lòng, hắn thậm chí còn không kêu đau,"Phong Quang muốn trừng phạt ta thế nào cũng được."
Cô chợt mềm lòng. Cô đau khổ khôn cùng vì cái chết của hắn là sự thật, nhưng hắn chịu đựng mấy trăm năm cô độc để chờ cô cũng không phải giả. Cô thở dài trong lòng, tiếp theo liền bắt lấy tay hắn cắn mạnh,"Nhật Quỹ, thời gian kế tiếp, ta phải tính sổ thật rõ với huynh!"
Cho dù bị cô cắn thành nốt răng, hắn cũng cảm thấy không đau không ngứa, ngược lại còn rất vui vẻ sờ đầu cô, thấp giọng nói:
"Bất kể Phong Quang làm gì với ta, ta đều sẽ vui vẻ tiếp nhận."
Cô hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn không nỡ rời khỏi vòng ôm của hắn.
Tiếng mưa rơi tí tách dần lớn hơn, cũng chỉ dưới cây dù này mới lộ ra sự ôn nhu không phù hợp với ngày mưa lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận