Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 11: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 11: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 11: Công lược sư phụ song tu
Ngư Côn:
"Chuyện là như vậy..."
"Ta không hỏi ngươi."
Phong Quang nhặt miếng vải trên mặt đất nhét lại vào miệng Ngư Côn, lại rút miếng vải trong miệng Phi Tử Diên ra, ngón tay khẽ động, Phi Tử Diên liền được cởi trói,"Cô nói đi."
Ngư Côn có chút tủi thân.
Phi Tử Diên thở phào nhẹ nhõm xong mới nói:
"Khi ta và Ngư Côn đi đến nơi này, thấy một vị phụ nhân xanh xao vàng vọt đang ôm con mình, thực sự rất đáng thương. Ta muốn đưa lương khô của mình cho bọn họ, lại vô ý bị người khác đánh bất tỉnh từ sau lưng, khi tỉnh lại lần nữa, chúng ta đã bị trói rồi."
Phong Quang nghe xong liền câm lặng, đây quả đúng là tác phong của nữ chính.
"Vẫn may là cô nương đã đến..."
Phi Tử Diên lại may mắn nói:
"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, nhưng nam nhân kia vì sao..."
Phi Tử Diên nhìn lại, thấy người đàn ông hung thần ác sát kia đang nhặt cỏ trên đất cho vào miệng, còn phát ra tiếng kêu be be.
"Giờ hắn đang nghĩ mình là con dê. Đơn giản là vậy."
Phong Quang tùy tiện nói một câu. Toàn thân cô đều là pháp bảo, chuông nhiếp hồn này chẳng qua chỉ là vật nhỏ thôi.
Phi Tử Diên không hiểu lắm, nhưng nàng ta thấy Phong Quang không muốn nhiều lời, nên cũng liền thông minh không hỏi tiếp, rốt cuộc thì trên đời vẫn có không ít người tài ba kỳ lạ. Bỗng nhiên nhớ tới Ngư Côn còn đang bị trói, nàng ta vội đi cởi trói cho Ngư Côn.
Hai tay Ngư Côn vừa được tự do, hắn liền rút mảnh vải ra khỏi miệng mình, lại nhổ vài cái, tiếp theo mới nhìn về phía Phong Quang nói:
"Ơn cứu mạng của mỹ nhân, tại hạ thật sự không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân..."
"Nếu không có gì báo đáp, ngươi cứ làm trâu làm ngựa cho ta là được."
Phong Quang cười hì hì ngắt lời Ngư Côn, không cho hắn nói ra bốn chữ "lấy thân báo đáp".
Nhưng rất rõ ràng, cô đã xem nhẹ độ dày của da mặt hắn.
Ngư Côn không hề do dự, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ mà nói ngay:
"Vậy sau này ta chính là trâu ngựa cho cô nương, cô nương chỉ cần cho ta ăn cơm no là đủ."
Lời này hoàn toàn chẳng có chút không vui nào hết.
Phong Quang khựng lại,"Này, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"
Hắn tỏ vẻ u oán nói:
"Ngay cả bụng ta cũng sắp không đủ no nữa rồi, lấy đâu ra tiền chăm sóc cho gương mặt này nữa chứ? Chỉ đành bỏ gương mặt hoàn mỹ không khuyết điểm này xuống trước, chờ ta có tiền nhặt lên lại."
Đây đại khái đây là lời... không biết xấu hổ nhất mà Phong Quang từng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận