Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 9 - Chương 5: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Quyển 9 - Chương 5: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 5: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Được, được, được, là bởi vì muội không muốn nợ ân tình, cho nên mới tới đưa thuốc cho ta."
Phong Quang trả lời theo tiểu cô nương:
"Có điều, bây giờ đã muộn như vậy rồi, muội còn phải vất vả trèo xuống núi à? Nói không chừng muội đi đến giữa đường lại có một con khỉ nghịch ngợm nhảy ra đấy."
"Muội..."
Tiếu Tiếu cong môi, trong mắt lộ ra tia hốt hoảng.
Cũng không biết vì sao nó không sợ tối, không sợ cánh rừng hoang này mà lại sợ một con khi chứ?
Phong Quang làm bộ như rất phiền não suy nghĩ:
"Nếu không... tối nay muội cử ở chỗ ta một đêm đi!"
"Có thể không?"
Nó đầu tiên là kinh ngạc, sau lại cảm thấy biểu hiện của mình quá mức, cố gắng đè nén vẻ mặt kích động xuống, chỉ còn đôi mắt lấp lánh kia bán đứng nó thôi.
"Đỉnh Hạo Miểu có rất nhiều phòng trống, đương nhiên, đã muộn thế này rồi ta cũng lười lau dọn, nếu như muội đồng ý thì có thể ngủ chung với ta"
Tiếu Tiếu khoanh tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
"Nể tình nhìn dáng dấp tỷ cũng không tệ, bản tiểu thư sẽ đại phát từ bi nhận lời."
"Đây đúng là vinh hạnh của ta."
Phong Quang cười đứng lên:
"Nhưng, muội còn có thể đi được chứ? Một cánh tay của ta bị thương rồi, không bé muội được đâu."
Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn đôi giầy trắng đã bẩn của mình, dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Phong Quang:
"Đương nhiên muội có thể tự đi rồi, còn lâu muội mới cần tỷ bế."
"Đúng là đứa bé ngoan." Phong Quang củi người xuống, khẽ cười:
"Đợi vết thương của ta khỏi rồi, ta sẽ bế muội nhé." nóng không lạnh nói:
"Muội không thèm mong đợi đâu."
Phong Quang cười khẽ, giơ tay ra:
"Nào, ta đưa muội đến chỗ ở của ta."
Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được bám vào.
Nó ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Phong Quang, đột nhiên nhớ ra cha đã từng nói, mẹ nó là một người rất ấm áp.
Nhưng ở chỗ nó lớn lên, trừ nó ra, những người khác đều không có nhiệt độ.
Nữ nhân này dắt tay nó, khiến cho nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Đây chính là sự ấm áp mà cha nói sao?
Tiểu Tiểu bất giác siết chặt bàn tay cầm tay Phong Quang.
Trên đỉnh Hạo Miểu có một căn nhà trúc, căn nhà trúc này đã tồn tại mấy trăm năm rồi, cũng không biết là vị đệ tử nào của Huyền Môn xây dựng lên, song đã hời cho người sau này.
Nhân lúc Tiếu Tiếu còn đang hiếu kỳ nhìn tất cả những thử trước mặt, Phong Quang lấy quần áo lúc bé cô mặc ra, bảo Tiếu Tiếu cởi giày đứng lên giường, đích thân thay y phục sạch sẽ cho nó. Cái váy nhỏ màu đỏ như lửa mặc trên người Tiếu Tiếu, lập tức tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết của nó, vô cùng đáng yêu.
"Không tệ, ta đã biết Tiếu Tiếu mặc cái này sẽ rất đẹp mà."
Nhưng Tiếu Tiếu rất thấp thỏm kéo cái dây trên váy:
"Là màu đỏ..."
"Đúng thế, muội không thích màu đỏ à?"
Lúc bé Phong Quang cũng thích y phục màu đỏ, nhưng đi ra ngoài sẽ không hợp với những người khác trong sư môn, hơn nữa không tôn lên vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng cô ngụy trang cho nên cô cũng theo mọi người mặc đồ màu trắng.
"Không phải là không thích..."
Tiếu Tiếu cắn môi, hình như rất sợ hãi:
"Cha muội không cho muội mặc đồ màu đỏ."
"Tại sao? Muội mặc đồ màu đỏ không phải rất đẹp à?"
"Muội cũng không biết, có một lần muội mặc váy đỏ do một thúc thúc tăna. mặt cha biến eắc cñna không cười với muêi n#a. còn không aăn muôi mấy tháng."
"Ừm... vậy là cha muội không thích màu đỏ."
Phong Quang vỗ đầu nó:
"Không sao, cha muội không có ở đây, muội mặc ông ấy cũng sẽ không biết. Huống hồ loại y phục trẻ con này, ở chỗ ta chỉ có màu đỏ thôi, cũng không thể bảo ta tối thế này rồi còn xuống núi mua cho muội một bộ đồ được."
*x*wx*xx*x+x*x*x**
Tiếu Tiếu kéo ống tay áo:
"Vậy... vậy sau này tỷ đừng nói với cha muội là muội mặc y phục màu đỏ nhé."
"Được, ta không nói với ông ấy đâu."
Phong Quang ngồi ở trên giường:
"Tiếu Tiếu rất sợ cha mình à?"
Tiếu Tiếu gật đầu, lại lắc đầu.
Phong Quang bật cười:
"Muội đây coi là trả lời cái gì chứ?"
"Lúc cha không tức giận rất dịu dàng, lúc tức giận cũng rất dịu dàng, muội và các thúc thúc đều không biết cha lúc nào vui, lúc nào không vui, cho nên bọn muội đều không dám tùy tiện đi tìm cha nói chuyện."
"Người khó đoán như vậy... Chắc mẹ muội nhất định sống rất khổ cực."
Ánh mắt Tiếu Tiếu ảm đạm:
"Cha nói, từ lúc muội vẫn là đứa bé thì mẹ muội đã rời đi rồi."
Phong Quang dừng một lát:
"Rời đi rồi..."
"Vâng... các thúc thúc nói với muội, bởi vì người xấu muốn giết cha, mẹ vì bảo vệ muội và cha nên mới rời đi, cho nên không phải là mẹ không cần cha và Tiếu Tiếu."
Tiếu Tiểu sợ Phong Quang không tin lời mình, nghĩ nó là một đứa bé mà mẹ không cẩn, lại vội vàng nói:
"Cha nói, đợi cha ra ngoài rồi, cha sẽ dẫn Tiểu Tiểu đi tìm mẹ, chỉ là Tiếu Tiếu không đợi được cho nên mới lén chạy ra ngoài."
Phong Quang bừng tỉnh hiểu ra:
"Ta thấv †trana sể eách nhi muôi là eâ nhỉ: hoá ra là muôi lén trến khỏi nhà."
"A, muội nói ra rồi!"
Tiếu Tiếu che miệng, lại cầu xin:
"Tỷ đừng nói cho người khác biết được không? Muội không muốn bị đuổi ra ngoài, muội muốn ở đây tìm mẹ muội."
"Mẹ của muội... là người của Huyền Môn à?"
"Vâng, vâng! Các thúc thúc từng nói, mẹ của muội là đệ tử của Huyền Môn, người muốn giết cha muội cũng là người xấu của Huyền Môn. Muội phải nhanh chóng tìm được mẹ, đưa mẹ về, nếu không ở lại Huyền Môn toàn là người xấu này sẽ rất nguy hiểm."
Phong Quang cố ý trêu nó:
"Muội nói Huyền Môn toàn người xấu là bao gồm cả ta à?"
"Không có, không có, tỷ tốt nhất! Xinh đẹp lại dịu dàng, còn lương thiện nữa!"
"Được rồi, không cần khen ta như vậy, ta không nói cho người khác biết muội là đứa bé trốn nhà đi là được rồi."
Phong Quang khẽ nhấc kiếm lên, ánh nến liền tắt ngấm. Cô kéo tiểu nha đầu nằm lên giường, để nó ngủ ở phía trong, đắp chăn cho nó xong, cô cười hỏi:
"Mẹ muội tên là gì? Có lẽ ta quen đấy."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt của Phong Quang, dưới ánh trăng cô càng thêm dịu dàng trong mắt Tiếu Tiếu, nó không nhịn được lại dán vào lòng cô:
"Mẹ chính là mẹ, muội cũng không biết mẹ tên là gì, có điều mẹ rất đẹp, xinh đẹp hơn muội."
"Vậy nhất định là đẹp hơn cả ta nữa rồi."
"Mặc dù tỷ cũng rất đẹp, nhưng nhất định là không đẹp bằng mẹ muội."
Tiếu Tiếu đã leo một tiếng, giờ mệt đến mức nằm ở trên giường mí mắt bắt đầu đánh nhau, nó mơ mơ màng màng nói:
"Tiếu Tiếu nhất định sẽ tìm được mẹ, có mẹ rồi. Cha sẽ không thường xuyên không để ý tới Tiếu Tiếu nữa..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ xíu của nó, tiểu nha đầu đúng là mệt lả đi rồi.
Phong Quang nhẹ nhàng vỗ lưng nó, bất giác nỉ non thành tiếng: "Tiếu Tiếu à Tiếu Tiếu, muội có cái tên như vậy, là vì trùng hợp, hay là vì...
Cô còn chưa dứt lời, suy đoán đầu tiên đã nảy ra trong đầu, cô cũng cảm thấy quá khó bề tưởng tượng nổi, lại có dòng suy nghĩ đang nhắc nhở, suy đoán của cô quá không có lý do rồi.
Cái thế giới này, ký ức từ nhỏ đến lớn đều ở trong đầu cô, huống hồ cô bây giờ cùng lắm cũng mới mười sáu tuổi, sao có thể sinh một đứa con gái sáu bảy tuổi chứ.
Phong Quang cho rằng mình quá có tố chất thần kinh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận