Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 47: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 47: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 47: Công lược trạch nam game thủ
"Tôi không cố ý lừa em, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của cậu ta."
Một câu dài như vậy, dĩ nhiên là hắn dùng di động gõ ra.
Phong Quang nhìn thấy câu trả lời của hắn, lại ngoài ý muốn mà không hề cảm thấy phẫn nộ, đại khái là khi cô biết được bản thân thế mà lại thuận theo sự phát triển của cốt truyện trở thành bạn gái của Lư Chi Viễn, thì đã không còn chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy kinh ngạc hay phẫn nộ nữa rồi.
Cô chỉ lạnh nhạt đáp lời,"Tôi hiểu rõ, anh và hắn là bạn bè chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, cho dù anh không giúp hắn gạt tôi, anh cũng sẽ không vạch trần lời nói dối của hắn."
Đây có thể gọi là tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau. Nếu một người đàn ông ngoại tình, vậy đám bạn bè của hẳn cũng sẽ kết hội cùng lừa gạt vợ hay bạn gái của anh em tốt, hoặc có lẽ sẽ cùng nhau ăn ý im lặng giữ bí mật.
Đối với chuyện này, Phong Quang rất hiểu. Cô tiếp tục không nhanh không chậm đi bên đường, có lẽ là vì đã không còn nhìn thấy Lư Chỉ Viễn và Lâm Quả, cũng có lễ vì người đàn ông này im lặng đúng lúc, cô hiện tại đã có thể bình tĩnh ôn hòa nhìn phong cảnh xung quanh,
"Mặc kệ nói thế nào, ngày đó anh chăm sóc tôi ở bệnh viện cũng là sự thật. Tôi muốn cảm ơn anh."
"Đừng khách khí."
Ba chữ này phát ra từ trong miệng hắn.
Phong Quang nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn đó cũng không thể không cảm thán một câu, người đàn ông này có giọng nói dễ nghe như vậy lại luôn im lặng không nói một lời, quả thật là quá lãng phí. Chẳng qua cô không quản được chuyện này, một ngàn cá nhân có một ngàn loại tính cách khác biệt, cô không thể nào can thiệp nổi.
Cô lại bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất cần thiết,"Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh tên là gì?"
"Tôi."
Tay hắn bỗng nắm chặt chiếc ô, mu bàn tay hơi nổi lên gân xanh, dường như đang cổ vũ bản thân đưa ra một quyết định trọng đại. Một lát sau, hắn rõ ràng rành mạch nói
"Tâi là Vấn Ouv Phong Quang dừng chân lại.
Yến Quy, chính là Yến Quy vốn dĩ phải xem mặt với cô, cũng là Yến Quy anh em tốt với nam chính Lư Chỉ Viễn, còn là Yến Quy bị Lư Chi Viễn mượn tên dùng trước mặt cô...
Trong chớp mắt, Phong Quang không biết mình nên dùng loại biểu cảm nào để nhìn Yến Quy. Là do cô đã quên, cốt truyện ban đầu chỉ nói cô quen biết với nam chính trong lúc đi xem mặt, lại chưa từng nói Lư Chỉ Viễn là đối tượng xem mặt của cô.
Là do cô lúc trước đến địa điểm xem mặt liền nhận sai người. Nói đến cùng, chuyện này vẫn phải trách cô sơ ý.
Phong Quang bối rối gãi gãi tóc, cô lại nhìn Yến Quy đang cầm ô che nắng cho mình, chọt có chút cảm giác vi diệu, cô dừng một chút, vẫn nói thẳng:
"Tôi về nhà đây. Tạm biệt."
"Tôi đưa em về." Hắn lấy di động, rất nhanh gõ mấy chữ này đưa cho cô xem.
"Không cần đâu..."
Phong Quang xua xua tay,"Một mình tôi trở về là được rồi."
Hắn thu tay cầm di động về, dáng vẻ có chút mất mát, ngay cả sự cô đơn lộ ra trong mắt cũng giống như một con cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Không... Chỉ với chiều cao của hắn, cũng không thể coi như một con cún nhỏ, chỉ có thể nói hắn giống như một chú chó lớn bị bỏ rơi thôi.
Phong Quang đang muốn xoay người rời đi lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô xoay người nhìn hắn hỏi:
"Có phải anh cũng chơi Kiếm Hiệp hay không? Hơn nữa ID của anh còn là Yến Tử Tài?"
Không có gì bất ngờ, hắn gật đầu khẳng định.
Trong đầu Phong Quang liền lập tức tái hiện chuyện mình được tặng hồ ly trắng và hoa baby đỏ, tâm tình cô bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận