Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 43: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 43: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 43: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
"Ra ngoài?"
Phong Quang chớp mắt khó hiểu:
"Đi đâu cơ?"
"Đi tới hành tinh phồn hoa nhất Tinh Tế, được gọi là thành phố Thần Thánh, anh muốn tới đó lấy một thứ."
Hứa Vọng cầm lấy tay cô lên miệng mình rồi đặt lên đó một nụ hôn:
"Anh muốn tặng thứ đó cho em."
Cô tò mò, ngóc đầu dậy hỏi:
"Là thứ gì thế?"
"Giờ chưa thể nói cho em biết được, chờ anh lấy được nó rồi, anh sẽ tự tay tặng nó cho em."
Hắn hôn lên khóe mắt cô, mỉm cười, hiếm khi không thừa nước đục để thả câu với cô.
Trên thực tế là, nếu có chuyện gì hắn không muốn nói thì cô vĩnh viễn đừng mong biết được.
"Thế thôi vậy..."
Cô bĩu môi, lại lười biếng rúc vào lòng hắn.
Từ sau khi Cecil vi phạm cốt truyện, bắt Phong Quang đi, Hứa Vọng liền tắt hết người máy trong lâu đài. Thực ra, Cecil và Tiêu Tiêu cũng là một bộ phận của ý thức tỉnh thần của hắn, nhưng Hứa Vọng là một người đàn ông hẹp hòi, đối với người dám dòm ngó Phong Quang, cho dù là một bản thể khác của mình thì hắn cũng sẽ xử lý sạch sẽ vô cùng nguyên tắc.
Trước khi Phong Quang tới đây, kịch bản của Hứa Vọng đều đã tuần hoàn trong cả một năm trời. Nhưng giờ có Phong Quang rồi, hắn cũng không có ý định tiếp tục kịch bản này nữa.
Ý thức sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, vì Hứa Vọng có tình cảm với Phong Quang nên không ai dám đảm bảo được những con rối dựa vào sức mạnh tinh thần của hắn để có linh hồn sẽ làm ra những chuyện gì.
Chẳng phải còn có một câu nói thế này ư? Người làm sao của chiêm bao làm vậy.
Thế nên, cho tới lúc này, ở trong lâu đài chỉ có hai người sống duy nhất là Phong Quang và Hứa Vọng. Hứa Vọng thì chẳng cảm thấy quạnh Nhưng hắn sợ Phong Quang nhàm chán, cũng tự nhiên nhớ ra đồ mà mười mấy năm trước mình giấu ở thành phố Thần Thánh kia, thế nên hắn mới nghĩ tới chuyện muốn đưa Phong Quang ra ngoài chơi một chuyến.
Từ miệng Phong Quang nên hắn mới biết, từ khi cô tiến vào thế giới này đã bị Nghiêm Úc dẫn theo, ngoại trừ hành tinh ngục giam này ra, cô chưa từng đi tới nơi nào khác. Hắn đột nhiên nghĩ, nếu có thể đưa cô đi tới những nơi mà hẳn đã từng đi qua, sau này nhớ lại, chắc sẽ cảm thấy đây là một chuyện rất có ý nghĩa.
Trước kia, Hứa Vọng cảm thấy chuyện có ý nghĩa là thưởng thức vẻ mặt của con người sau khi nỗi sợ bị phóng đại lên. Còn bây giờ, chuyện hắn cảm thấy ý nghĩa nhất chính là làm cho cô vui vẻ.
Thậm chí chỉ là việc cô dán sát người vào cửa kính, thốt lên âm thanh kinh ngạc khi nhìn thấy dải ngân hà lộng lẫy thì hắn cũng cảm thấy là một chuyện cực kỳ đáng hưởng thụ rồi.
"Hứa Vọng, ngôi sao kia sáng quá!"
"Đó là sao Kim, còn có tên là sao Mai."
Hứa Vọng nắm lấy tay cô, cùng cô đứng song song trước cửa kính. Hắn đã quá quen thuộc với cảnh sắc vũ trụ ở bên ngoài, dù sao, ngoại trừ danh hiệu Tử Thần, Đao phủ gì đó ra, hắn còn có một cái tên, đó là Người chết lưu lạc ở Tinh Tế.
Cô vẫn tỏ vẻ thích thú như trước:
"Thì ra đó là sao Mai, thảo nào lại sáng lóa mắt như thế."
Cho dù đã mấy lần đứng trên phi thuyền nhìn ngắm dải ngân hà rồi nhưng cô vẫn coi đây là một chuyện cực kỳ mới lạ. Có lẽ trong mắt người ở thế giới này, cô chẳng khác nào con nhà quê cả.
Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại vẫn giải thích cực kỳ kiên nhẫn.
"Hứa Vọng..."
Cô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lấp lánh của cô chẳng khác nào những vì sao rực rỡ:
"Em cảm thấy sao Mai cũng chẳng lóa mắt bằng anh được."
"Không đúng."
"Sao không đúng?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ ra vẻ dịu dàng thắm thiết:
"Phong Quang mới là sự tồn tại lóa mắt nhất trong vũ trụ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận