Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 43: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 43: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 43: Công lược hoàng đế bệnh tật
Phong Quang nghe Thần Long... không, là bạch xà nói xong, cô ngây ra trong chốc lát,"Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ngô nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Tiểu bạch xà bò đến trước mặt cô, cao ngạo ngẩng đầu nói:
"Nam nhân tên Nhật Quỹ kia không thể tin tưởng được. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"." Phong Quang ngồi xổm trên mặt đất, cô vốn sợ rắn, nhưng không biết tại sao, đối mặt với Thần Long khoác bề ngoài của một con rắn, cô thật ra lại không sợ mà còn cảm thấy cực kỳ thú vị.
Thần Long thấy cô trả lời có lệ, giọng điệu lập tức không tốt mà nói:
"Nhữ không tin ngô?"
"Vì sao phải tin ngươi?"
Phong Quang một tay chống đầu, một tay khác đưa qua, dùng ngón tay chọc chọc đầu hắn,"Nhật Quỹ chính là nam nhân ta phải gả. So với ngươi, ta đương nhiên phải tin hắn hơn mới đúng."
"Làm càn!"
Thần Long quay đầu đi tránh thoát ngón tay cô,"Ngô là Thần Long, sao người có thể động tay động chân với ngô như vậy?"
Phong Quang bĩu môi,"Ngươi còn chưa thấy ta động chân đó."
"Loài người lớn mật!"
Hắn nói ra lời cao ngạo như vậy với thân hình nhỏ bé như thế, thật sự chẳng có chút cảm giác uy hiếp nào. Phong Quang lại cười một tiếng "Vết thương của ngươi chưa lành đã lại chạy tới nhân gian, người mới thật sự lớn mật."
"Chẳng qua chỉ là vết thương da thịt nho nhỏ mà thôi, sao có thể làm khó ngô?"
Thần Long "Hừ" một tiếng, lại lạnh giọng nói:
"Ngô tốt bụng nói cho nhữ biết Nhật Quỹ không thể tin, nhữ không tin thì thôi, đừng có mơ lại trêu đùa ngô nữa."
"Ta đâu có muốn trêu đùa ngươi, là ngươi trêu đùa ta thì có."
Phong Quang nói:
"Ngươi vừa nói Nhật Quỹ là người không thể tin tưởng được, nhưng ta cảm thấy Nh↠Quỹ rất đáng tin nha hắn lai đếi tết với †a nữa †uv rằng không biết lãng mạn, nhưng đây cũng là một điểm đáng yêu của hắn. Hơn nữa hắn còn nguyện ý vì ta mà vứt bỏ vị trí Đại Thần quan. Ngươi nói xem, hắn là nam nhân tốt như vậy, có chỗ nào là không đáng tin?"
"Nông cạn!"
Thần Long khinh thường lạnh lùng "Xuy" một tiếng,"Nhữ có biết vì sao ngô lại nói hắn không thể tin không?"
"Vì sao?"
Phong Quang nghiêng đầu nhìn hắn, giống như đang đợi hắn bịa ra lời kinh thế hãi tục gì đó vậy.
Con ngươi của Thần Long hơi lóe, nói:
"Thân phận của hắn là Thần quan của ta, nhưng ta quan sát được, trên người hắn lại không có thần lực mà ta vốn giao cho tín đồ. Không có thần lực ta giao cho, tức là hắn không phải tín đồ của ta. Nếu đã chẳng phải tín đồ của ta, thì vì sao hắn lại có thể sử dụng thuật chuyển dời không gian mà ta giao cho tín đồ?"
Phong Quang nghe hắn vòng tới vòng lui, bị nói đến choáng váng đầu, một lát sau, cô mới lên tiếng nói:
"Ý ngươi là... Nhật Quỹ không phải tín đồ của ngươi, nên hắn đáng lẽ không thể có được thần lực?"
"Không sai."
Nếu loài người muốn có được thần lực, vậy thì cần phải thành kính thờ phụng một vị thần linh, nhờ đó mới được thần ban ân. Nhật Quỹ không phải là tín đồ của Thần Long, nhưng trên người hắn lại thực sự có thần lực không biết là thuộc về thần linh nào... Không, nói đúng ra cũng chẳng phải là thần lực của thần linh nào cả, bởi vì dù là vị thần cổ xưa như Thần Long cũng vẫn không nhận ra nguồn gốc của sức mạnh đó là gì.
Phong Quang khụ một tiếng, nói:
"Cho nên... dù Nhật Quỹ không hề thờ phụng người nhưng lại có được thần lực. Vậy nói cách khác, mắt ngươi bị mù nên đã ban thần lực cho người không phải tín đồ của ngươi?"
Thần Long khựng lại, tiếp theo liền không kiểm được lửa giận mà nói:
"Ngô là Thần Long! Là thần linh cổ xưa không bao giờ phạm sai lầm cả!"
"Con người đâu phải thánh hiền, ai mà không sai lầm chứ."
"Ngô không phải người!"
"ho nên người lai càng có khả năng nham eai lầm " Thần Long bị chọc tức đến dựng râu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận