Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 35: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 35: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 35: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Một tay hắn giữ chặt hông cô, một tay khác đặt ở bên miệng cô. Hắn cúi đầu hôn lên da thịt trên gáy cô, trong giọng nói vô tình mang theo vẻ quyến rũ,"Đau thì hãy cắn tôi đi..."
Cô không hề khách khí, liền cắn một nhát lên cánh tay hắn.
Kỳ Vị chờ rất lâu, tận đến khi nhận thấy thân thể cô hoàn toàn thả lỏng, hắn đâm vào Phong Quang vốn còn cắn tay hắn, sau cùng cũng chỉ có thể ôm lấy cánh tay nhịn đến mức toát mồ hôi đầm đìa, rời tay hắn, thở phì phò mà chìm nổi dưới thân hắn mà thôi.
Rốt cuộc hắn cũng bắt đầu có động tác.
"Phong Quang..."
Hắn hôn lên lưng cô, để lại rất nhiều dấu vết trên làn da trắng nõn trơn mịn, mang đến cho cô trải nghiệm điên cuồng khiến cô phải buông vũ khí đầu hàng rất nhiều lần, hắn nói:
"Toàn thân em tôi đều muốn... Nơi này... tôi cũng muốn."
Tay hắn ngừng ở chỗ kia.
Phong Quang không còn nghĩ gì được nữa, cô dúi đầu vào đám thú bông, cầm một con thú bông che lại đầu mình, giống như bịt tai trộm chuông mà thấp giọng mắng:
"Kỳ Vị... Tên khốn này..."
Kỳ Vị hôn lên lỗ tai đỏ lên của cô, sung sướng cười.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong phòng đã tràn đầy hương vị tình ái.
Phong Quang mất hết sức lực bị Kỳ Vị ôm chặt trong lòng. Hiện tại cô hoàn toàn không có chút sức nào để phản kháng cả, toàn thân cô đều là dấu vết hắn để lại, dáng vẻ nằm im không nhúc nhích giống như búp bê đồ chơi tỉnh xảo bị làm hỏng. Kỳ Vị thì khác, quần áo trên người hắn nguyên vẹn, dáng vẻ tỉnh thần sảng khoái hoàn toàn trái ngược hẳn với vẻ mặt thất bại của Phong Quang.
Sợ cô bị lạnh, hắn cởi áo blouse trắng trên người mình xuống đắp cho cô, động tác nhẹ nhàng, tựa như đang che chở một vật báu dễ vỡ. Hắn không hiểu làm thế nào để chăm sóc một người, chỉ có thể hành động theo bản năng.
Hắn nhớ lại những sách đã đọc trước kia về việc nam nữ ở bên nhau như mọi người đàn ông đều sẽ hỏi,"Còn đau không?"
Phong Quang nhắm hai mắt, không đáp lại hắn.
Hắn lấy ra chiếc khăn tay màu trắng vẫn luôn mang theo bên người, lau đi thứ dính dính giữa hai chân cô. Cảm thấy tay hắn dừng lại ở đó quá lâu, cô rốt cuộc mở bừng mắt,"Tôi rất đau!" Kỳ Vị khựng lại, nhanh chóng thu tay về, mắt tối sầm lại,"Rất xin lỗi... Là tôi không đúng."
Dù sao cũng là lần đầu tiên được nếm loại mùi vị này, làn da chỗ kia của cô lại quá non, lúc sau đó hắn lại không nghĩ được gì cả, vô ý liền khiến cô bị thương.
Phong Quang nghe hắn xin lỗi, cô hơi sửng sốt một lát, hoài nghỉ hỏi:
"Kỳ Vị, anh lại đang chơi sắm vai nhân vật gì thế?"
"Trong sách nói, khi người đàn ông xin lỗi sẽ có lợi cho việc giữ gìn sự hài hòa trong quan hệ giữa nam và nữ."
"." Cô biết ngay mà, người đàn ông này sao có thể đột nhiên xin lỗi được cơ chứ.
Áo sơ mi của Kỳ Vị đã cởi một nửa, còn có ý vị quyến rũ sau khi phóng túng, hắn ôm chặt cô, để đầu cô dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô.
Giống như khi có được món đồ chơi yêu thích, hắn vui mừng nói:
"Sói trắng Newfoundland cả đời chỉ có một bạn tình. Phong Quang, tôi mời em trở thành bạn tình của tôi."
Phong Quang "..."
Mặt cô không cảm xúc"
"K. hồng, anh vẫn cứ là. . ăn tôi đi!"
"So với việc ăn em, tôi càng thích cảm giác giao phối với em hơn."
Hắn hôn đỉnh đầu cô, đôi mắt đen lần đầu tiên lấp lánh như màn đêm đầy sao vậy,"Phong Quang, tôi sẽ cất giữ em thật tốt."
Phong Quang một lần nữa nhắm mắt lại, đáy lòng thở dài một cách sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận