Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 58: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 58: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 58: Công lược trạch nam game thủ
"Hai người... hai người..."
Tề Giác vươn ngón tay ra chỉ Phong Quang, lại chỉ đến Yến Quy, lắp bắp nói,"Hai người..."
"Phong Quang hiện tại là vị hôn thê của tôi."
Yến Quy nói bình thản. Trong giọng nói bình ổn không gợn sóng đó, tuy không thể nghe ra hắn có cảm xúc gì, nhưng lại có thể cảm giác được ham muốn chiếm hữu tràn đầy trong đó.
Phong Quang cười gượng, cô giật giật tay. Vẫn như lúc trước, cô không giật tay mình ra được, nhưng ngại không muốn lộ ra dáng vẻ mình bị "nắm mũi dắt đi" trước mặt những người khác, nên lại lần nữa cắn răng nhịn.
Không chỉ Tề Giác, mà ngay cả Mộc Huân cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Cô nhìn qua nhìn lại Phong Quang và Yến Quy, lại nhìn Tề Giác, cuối cùng hỏi Phong Quang:
"Phong Quang, cậu có vị hôn phu khi nào thế?"
Hơn nữa còn là anh họ của người cô đâm phải!?
Phong Quang ha hả hai tiếng,"Nếu có thể thì tớ cũng không cần vị hôn phu này."
Mộc Huân không quá hiểu ý trong lời Phong Quang nói, cô lại kỳ quái hỏi:
"Cho nên... Phong Quang, cậu cũng quen người này?"
Mộc Huân nói đến đây thì trừng mắt nhìn Tề Giác.
Tề Giác nhướng mày,"Hóa ra người bạn mà cô nói chính là bạn học Hạ, thật đúng là ngại quá, tôi và Hạ tiểu thư cũng đúng lúc là bạn cùng trường."
"Không ngờ trường của chúng ta lại có một người đàn ông thích khoe khoang như vậy, sao tôi lại không biết..."
Mộc Huân nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Nhưng thính lực của Tề Giác rất nhạy, anh ta vừa nghe được nha đầu này nói xong, liền không nhịn được lên tiếng châm chọc,"Vừa rồi cũng chẳng biết ai nhầm chân với chân phanh, quốc lộ rộng như thế mà vẫn cứ lao vào xe tôi được."
"Tôi... tôi cũng chỉ bất cẩn thôi mà!"
Mộc Huân chột dạ nói lớn. Nhìn quốc lộ rộng như vậy, vùng ngoại nhau, nhưng lại vì một cú giẫãm chân ga của cô ấy mà đụng phải.
Phong Quang đã mất hết kiên nhẫn hỏi:
"Trách nhiệm của chuyện này là về phía Mộc Huân. Tề Giác, cậu muốn giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết à... coi như tôi tự nhận xui xẻo, vẫn nên thôi đi."
Mộc Huân khựng lại,"Cứ vậy thôi sao?"
"Không thì thế nào?"
Tề Giác nhún vai,"Bạn học Hạ giờ là vị hôn thê của anh họ tôi, vậy thì chính là chị dâu tôi, cô lại là bạn của chị dâu, vậy tôi sẽ nể mặt chị dâu tôi là được."
Phong Quang nói:
"Đừng, tôi không cần cậu nể mặt tôi. Xe của cậu mua hết bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường cho cậu chừng đó."
"Chị dâu, em biết nhà chị không thiếu tiền, nhưng ở trước mặt anh họ, em cũng chẳng có lá gan đòi tiền chị đâu."
Tề Giác thở dài, chẳng qua tiếp theo hắn lại cười hì hì nhìn Yến Quy nói:
"Hơn nữa nếu em thật sự thiếu tiền, vậy em tìm anh họ xin là được rồi nhỉ, dù sao những năm gần đây, anh họ chỉ cần tùy ý bán đi một tác phẩm thì doanh thu đã có thể tăng mấy số không rồi đó."
"Tùy ý... bán đi một tác phẩm?"
Phong Quang nghỉ hoặc.
"Chị dâu không biết sao?"
Tề Giác vuốt cằm nói:
"Không thể nào, chẳng lẽ anh họ em vẫn chưa nói ra chuyện anh ấy là Nicholas cho chị à?"
"Nicholas..."
Phong Quang hơi khựng lại, tiếp theo liền nâng một tay khác của mình lên, cô nhìn vòng tay màu bạc trên tay, lại đưa ánh mắt hoài nghỉ về phía người đàn ông bên cạnh.
Yến Quy rất biết quan sát mà tự mình giải thích,"Tôi không nói chuyện này, là vì tôi cảm thấy nó không quan trọng."
Quả thật là không quan trọng, vì rốt cuộc mỗi lần nhìn thấy cô, trong đầu hắn chỉ tràn đầy mong muốn, nghĩ xem làm thế nào mới có thể gần gũi ©Ô hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận