Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 18: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 18: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 18: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Số lần Hệ thống chủ đáp lại Phong Quang càng ngày càng ít, cũng giống như giờ phút này, bất kể Phong Quang có gọi tên Hệ thống chủ bao nhiêu lần trong đầu chăng nữa, nó cũng chưa bao giờ đáp lại lời cô.
Hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào cốt truyện không chắc chắn kia, nói là không chắc chắn bởi cô không thể biết được liệu thế giới này sẽ thay đổi đến thế nào vì sự xuất hiện của cô, nhưng cô lạc quan nghĩ, ít nhất là nhân vật mấu chốt Thư Bạch vẫn còn đây, vậy chứng minh rằng sớm hay muộn Thư Bạch cũng sẽ nghiên cứu ra thuốc chữa trị virus xác sống.
Thời gian của Hạ Phong Ảnh đã không còn lại đáng bao nhiêu, hắn để xe dừng lại trước một căn nhà bỏ trống. Thừa dịp bản thân vẫn còn lý trí, hắn bảo Phong Quang nhắm mắt lại, sau đó hắn nổ súng giải quyết hai xác sống trong phòng, lại đá hai thi thể kia ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hắn đưa súng trong tay cho Phong Quang."Thời gian của anh không còn nhiều lắm." Màu da của Hạ Phong Ảnh bắt đầu biến đổi, trở nên đặc biệt tái nhợt, giống như một bệnh nhân vừa được trị liệu bằng hoá chất. Hắn đặt tay lên bả vai Phong Quang, cúi đầu nói với cô:
"Một khi anh mất đi lý trí, em hãy nổ súng giết anh. Bắn thẳng vào đầu, có biết không?"
Cô lắc đầu,"Em không làm được."
"Phong Quang, nghe lời."
Hắn cảm thấy thân thể mình đang dần dần cứng đờ, mà cảm giác muốn cắn thiếu nữ trước mặt cũng ngày càng nghiêm trọng hơn. Hắn nở một nụ cười cứng đờ,"Em cũng đã thấy những xác sống kia rồi đó, rất đáng ghê tởm, có đúng không? Hẳn em sẽ không muốn thấy anh trở nên giống như bọn họ."
"Anh và bọn họ không giống nhau! Anh là anh trai em, anh không phải những người khác!"
"Cũng chính vì anh không phải những người khác... nên anh mới muốn vĩnh viễn được là một con người ở trong lòng Phong Quang, chứ không phải một cái xác không hồn."
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Anh hiểu rõ, để Phong Quang động thủ là một chuyện rất tàn khốc, nếu Phong Quang không muốn động thủ cũng không sao, bây giờ em hãy rời khỏi căn nhà này, vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa." "Không đâu..."
Hiện giờ cô cảm thấy bất lực với tất cả mọi thứ, cũng không thể làm được gì cả, nhưng dù hiểu rõ điều đó, cô vẫn không thể cứ thế mà rời đi,"Em không bỏ lại anh được... Trước nay em chưa từng nghĩ rằng khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ bỏ lại anh..."
"Không cần phải cảm thấy tội lỗi."
Giọng hắn càng ngày càng nhẹ,"Tất cả đều do chính anh tự mình lựa chọn, trước nay Phong Quang chưa từng yêu cầu anh làm gì, cũng không hề xin anh điều gì cả... Cho nên bất kể có chuyện gì xảy ra với anh, đều không phải là lỗi của em. Em không cần cảm thấy áy náy."
Cô cắn môi, vẫn lắc đầu, nắm chặt lấy tay hắn, tựa như bất kể hắn có nói gì, cô cũng sẽ không rời đi.
Hạ Phong Ảnh thở dài. Không thể phủ nhận, đối với sự cố chấp vào giờ phút này của cô, trong lòng hắn thẩm có cảm giác vui mừng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây không phải là lý do để có thể khiến cô ở lại.
Hắn cách xa cô một bước.
Khi cô sợ hãi vươn tay ra nắm tay hắn, bỗng nhiên, hắn tóm lấy tay cô, đẩy cô tên chiếc sô pha cũ nát kia.
"Anh trai!"
Hắn đè trên người cô, rất nhanh chóng cúi đầu cắn trên cổ cô, nhưng chỉ cắn ra một dấu răng rất nhẹ.
Đôi mắt hắn khôi phục sự tỉnh táo trong giây lát, thân mình lui lại rất nhanh. phần ý thức cuối cùng còn lại nhắc nhở hắn, hắn không thể gây thương tổn cho cô bé này.
Hạ Phong Ảnh kìm nén ý muốn cắn người đến lúc này đã là cực hạn. Hắn nhìn cô một cái, cướp đi khẩu súng trong tay cô. Dù thế nào cũng phải có người kết thúc tất cả, nếu cô không nỡ, thì cứ để hắn tự mình động thủ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận