Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 3: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 3: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 3: Công lược sư phụ song tu
"Chat"
Phong Quang bất mãn,"Sao lại bảo con tư chất không ổn?"
"Được được, là cha nói sai rồi."
Hạ Triều vừa không cẩn thận liền nói lời trong lòng ra, Ông lại chỉ vào đỉnh đầu Phong Quang nói:
"Con nhìn con xem, chỉ cần vừa giận là sừng rồng sẽ lập tức hiện ra."
Phong Quang sờ sừng rồng trên đầu mình, cô tức giận nói:
"Điều này chứng minh con thật sự là con gái ruột của cha, không tốt à?
Nhớ năm đó, khi Hạ Triều và Vương Từ vừa mới thành hôn thì quan hệ cũng không tốt, thế nên khi Vương Từ mang thai, Hạ Triều còn bởi vì quá mức không tự tin, không thể tin nổi Vương Từ lại chịu sinh con cho mình, ông thậm chí còn chuẩn bị xong tư tưởng đội nón xanh đi nuôi nấng con của người đàn ông khác...
Đương nhiên, chuyện này là do mẹ Phong Quang nói cho cô biết.
Hạ Triều lại chỉ vào một đống đồ vật nói:
"Đây là bạc, ở nhân gian không thể so với Long Cung, bất luận con muốn thứ gì thì đều cần bạc, còn đây là pháp bảo dùng để phòng thân, nếu con gặp nguy hiểm, chỉ cần thổi ốc biển lên, người trong thủy cung gần đó đều sẽ đến bảo vệ con, còn đây nữa..."
"Được được, con biết rồi. Cha, tạm biệt."
Cô lần đầu tiên biết cha cô lại dài dòng như vậy. Phong Quang xua xua tay, trực tiếp xoay người rời đi.
Hạ Triều không yên tâm dặn dò,"Phong Quang, con phải nhớ kỹ, hiện giờ tu vi của con không đủ, nửa tháng lại phải trở về dưới nước một lần, đừng quên!"
"Con biết rồi!"
Phong Quang hóa rồng bay lên trời, dần dần ném lại tiếng của cha cô ra sau đầu.
Nguyên hình của Hạ Triều là rồng màu vàng kim, Vương Từ là rồng màu trắng. Bất luận là màu vàng kim hay màu trắng thì ở trong Long tộc cũng đều tượng trưng cho sự cao quý và hiếm hoi, thế nhưng con gái Phong Quang của bọn họ... lại là một con rồng màu đỏ. người nói lời này đều đã bị Hạ Triều xử lý, Phong Quang mấy năm nay vẫn luôn sống hết sức xuôi chèo mát mái, cái gọi là không may, chẳng qua chỉ là thuận miệng mà nói thôi.
Tới thành thị của Nhân tộc, cô liền phải hóa thành hình người để đi bằng chân, hiện tại người tu tiên của Nhân tộc cũng không phải số ít, nếu bị người tà môn ma đạo thấy được chân thân của cô, vậy cô sẽ gặp phải tai hoạ ngầm rất lớn, rốt cuộc thì chỉ cần ăn thịt rồng là sẽ tăng được mấy trăm năm tu vi, đây chính là lối tắt trên đường tu luyện.
Lần đầu tiên ra khỏi Long Cung trong 160 năm qua, Phong Quang có hơi hưng phấn một chút. Cô sờ sờ đỉnh đầu, thấy sừng rồng không còn nữa mới tiếp tục đi về phía trước, nhưng "Phí vào thành."
Diện mạo của người đàn ông kia cũng không tệ, lại tràn đầy ý vị cà lơ phất phơ, hắn cười hì hì nói:
"Cô nương ngươi phải nộp phí vào thành thì mới có thể vào được."
"Phải giao ra sao?"
Phong Quang nghĩ một chút, cha cô hình như không hề nói với cô rằng muốn vào thành còn phải nộp phí.
"Đương nhiên phải nộp."
Người đàn ông nói với vẻ nghiêm trọng:
"Dương Thành này là con đường nhất định phải đi qua khi đến Vô Vọng Thiên. Vô Vọng Thiên là nơi nào? Chính là danh môn chính phái mà cả tam giới đều muốn bái nhập. Nhiều người đi qua, cũng rất khó bảo đảm sẽ không có người xấu, nhỡ có người phá hủy đồ vật trong thành, ví dụ như một đám người đánh nhau trong nhà trọ, hay bạch y thiếu hiệp anh hùng cứu mỹ nhân trên phố, đá hỏng sạp hàng nhà người ta... Chúng ta cũng đều phải dùng tiền đi trấn an cư dân trong thành cả đấy."
Phong Quang vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy hắn nói cũng rất có lý, nhưng cô cũng không phải là đồ ngốc, tuy nói cô không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa cô nguyện ý đưa tiền cho người khác tiêu.
Cô hỏi:
"Vậy người phụ trách lấy tiền, thì ngươi là người nào trong thành thế
"Ta sao..."
Người đàn ông khụ khụ, khẽ hắng giọng nói,"Ta chính là."
"Ngư Côn!"
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ,"Ngươi Lại muốn lừa tiền người ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận