Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 3: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 3: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 3: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Diêu Hiểu Hiểu đi ra từ phía sau ngăn tủ, chân thành nói lời cảm tạ "Cảm ơn cô đã giúp tôi."
"Chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức thôi." Nói thế nào thì, Phong Quang thật ra vẫn rất thông cảm với những gì vị nữ chính này gặp phải, cô nói:
"Hay là trước hết cô cứ tránh trong phòng tôi đi. Đợi lát nữa cập bờ, tôi muốn đi lên đảo một chuyến, cô cứ tránh ở phòng tôi đừng ra ngoài, chờ đến khi thuyền quay về nơi xuất phát, cô sẽ có thể trở về."
"Được..." Khuôn mặt Diêu Hiểu Hiểu hiện vẻ cảm động "Cảm ơn cô... Thật sự rất cảm ơn cô đã giúp tôi như vậy."
Phong Quang xấu hổ cười cười, cô chỉ cảm thấy bản thân mình dường như không gánh nổi lời cảm ơn trịnh trọng đến vậy của Diêu Hiểu Hiểu. Rốt cuộc cũng chỉ vì cô cảm thấy có thể giúp được thôi, giả dụ nếu như có phiền toái, cô cũng sẽ không can dự vào.
Thuyền đã sắp cập bờ, Phong Quang liên tục dặn dò Diêu Hiểu Hiểu đừng nên chạy loạn, thấy Diêu Hiểu Hiểu đã gật đầu khẳng định, cô mới yên tâm xuống thuyền.
Rừng cây dày đặc bao phủ hòn đảo, trên đảo chỉ có duy nhất một ngọn núi, mà trên đó chỉ có một tòa nhà, đó chính là bệnh viện tâm thần được xưng là dành cho những gia tộc cao quý nhất.
Mỗi năm, Đảo Kim Cương đều sẽ mở cửa một ngày cho người bên ngoài tiến vào, như vậy là để người nhà người bệnh đến thăm thân nhân. Tuy nhiên, trên thực tế, hầu như không có người thân nào muốn tới cả, bởi gia tộc lớn nào cũng đều coi việc trong nhà có bệnh nhân tâm thần là một vết nhơ, rằng nếu đã là đứa con bị bỏ rơi không còn giá trị, vậy thì không cần phải dành thời gian dư thừa cho bọn họ làm gì nữa. Cho nên người đi cùng Phong Quang đến đây, chẳng qua cũng chỉ có hai người.
Mà danh nghĩa Phong Quang dùng khi tới đây, dĩ nhiên chính là lấy thân phận hôn thê của Nam Cung Triết - bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất kia.
Một người đàn ông trẻ tuổi oán giận,'Lần nào cũng đều phải leo núi cao như vậy, thật đúng là quá mệt mỏi." Một người phụ nữ khác cũng nói:
"Chẳng phải vậy sao, sang năm tôi cũng không định tới nữa."
Phong Quang mới tới đây lần đầu tiên, cô không quen biết một nam để đi lên núi, ở cửa bệnh viện, bọn họ gặp được viện trưởng của bệnh viện này.
"Tôi tên Trương Hoài, là viện trưởng ở đây, hoan nghênh các vị đã đến."
Đây là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc trên đỉnh đầu ông ta đã trọc một nửa, nhưng người này thoạt nhìn tại cực kỳ hòa ái.
Người phụ nữ lòe loẹt kia cười nói:
"Đã sớm nghe nói nơi này thay viện trưởng, ông viện trưởng cũ nói chuyện lắp bắp trước kia cuối cùng cũng rời đi."
"Rốt cuộc thì viện trưởng Tổng cũng đã tới tuổi về hưu." Trương Hoài cười nói:
"Các vị vào cùng tôi thôi, e là người nhà các vị đã chờ lâu lắm rồi."
Vào bệnh viện, một nam một nữ kia quen của quen nẻo mà đi sang các hướng khác nhau, Phong Quang đứng một mình ở đại sảnh bệnh viện, nhìn các bác sĩ y tá vội vàng đi qua, cùng các kiểu người bệnh kỳ lạ quái gở, khó mà không ngây người.
Trương Hoài hỏi: "Cô gái, đây là lần đầu tiên cô tới đây sao?"
"Phải..." Phong Quang lại nhìn người đàn ông tự cho mình là một con chim bị bác sĩ mang đi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bệnh nhân tâm thần như vậy, cô có chút... không biết đường nào mà lần.
"Không biết cô đây là người nhà của bệnh nhân nào? Tôi có thể đưa cô đến đó."
"Là Nam Cung Triết." Cô vội nói: "Tôi tới để tìm anh ta."
Trương Hoài tỏ vẻ khó xử,"Nam Cung Triết... Quả thực có thông báo gửi tới, rằng vị hôn thê của anh ta sẽ đến. Cô chính là cô Hạ Phong Quang - vị hôn thê của Nam Cung Triết sao?"
"Không sai." Phong Quang nói: "Viện trưởng, ông có thể dẫn tôi đi gặp anh ta không?"
"Nam Cung Triết là một phần tử nguy hiểm, nếu như có thể, tôi vẫn khuyên cô Hạ không nên gặp anh ta."
"Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng, cần phải gặp anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận