Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 23: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 23: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 23: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Lục Sâm giỏi nhất chính là xem mặt đoán ý, hắn không thể không biết Phong Quang nghĩ gì, vì thế, hắn liền nói trước việc để Phong Quang ngủ cùng Tiếu Tiếu, cũng đỡ cho cô phải nói ra lời này mà cảm thấy xấu hổ. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn là một người cực kỳ biết săn sóc.
Phong Quang ho khan một tiếng, khẽ hắng giọng,"Vậy được, tối nay tôi sẽ kể truyện cổ tích cho Tiếu Tiếu."
"Được ạt"
Tiếu Tiếu vui vẻ bắt lấy tay Phong Quang, nhảy lên thích thú,"Con muốn nghe mẹ kể truyện cổ tích!"
Cứ như vậy, Phong Quang đúng lý hợp tình ngủ chung phòng với Tiếu Tiếu .
Trẻ con dễ sôi nổi ồn ào, nhưng cũng rất nhanh sẽ an tĩnh, Phong Quang vẫn chưa đọc hết một truyện, cô nhóc đã ngủ rồi, chỉ là dù đã ngủ, nhưng cô nhóc vẫn giữ chặt tay Phong Quang không buông.
Phong Quang nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiếu Tiếu, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ có thể mềm lòng đến vậy, cô thậm chí còn có suy nghĩ, cho dù phải mất cả tính mạng, chỉ cần có thể đổi một đời mạnh khỏe hạnh phúc cho Tiểu Tiếu, cô cũng cam lòng.
Cô nghĩ, hằn những người mẹ trên đời đều sẽ có suy nghĩ như vậy.
Đồng hồ đã chỉ tới 11 giờ, nhưng Phong Quang vẫn chưa định đi ngủ. Hiện giờ không phải lúc để ngủ, cô còn phải tìm xem trong "nhà" này có lưu lại thông tin gì về cuộc sống trước kia của cô hay không.
Đáy lòng cô luôn có chút bất an, giống như có con mèo nhỏ đang cào cào, khiến tâm tư ngứa ngáy.
Phong Quang nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Tiếu Tiếu, lại lén lút xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có ánh đèn, nhưng ánh trăng tiến vào từ ngoài cửa sổ vẫn có thể khiến cô thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Từ sớm lúc bước vào căn chung cư này, cô đã nhìn hết một lượt quanh phòng khách, cũng không có chỗ nào kỳ quái cả. Cô rón rén đi qua phòng Lục Sâm, tiện tay mở cửa một gian phòng khác. Sau khi bước vào đó, cô mới phát hiện gian phòng này hình như là phòng sách.
Phong Quang lại đi vài bước, liền thấy được các loại cúp và giấy chứng nhân bày trên giá gỗ. Ánh trăng quá mờ. chữ trên đám cúp và giấy chứng nhận kia nhìn không rõ lắm, cô lấy di động ra, dựa vào ánh sáng di động để nhìn rõ chữ trên đó.
Lập trình máy tính, tâm lý học, người tiên phong về giáo dục, kỹ sư công trình, người lãnh đạo sự nghiệp từ thiện, quán quân Esports...
Phong Quang nhìn qua một loạt, lại càng xem càng kinh hãi, tên ghi trên những giải thưởng này không có cái nào không phải Lục Sâm, mà những giải thưởng đó lại thuộc rất nhiều lĩnh vực, hơn nữa những lĩnh vực này còn cực kỳ khác biệt nhau.
Đây có nghĩa là gì?
Lục Sâm là thiên tài cái gì cũng biết sao?
Nhưng Phong Quang trước sau vẫn luôn tin một câu: con người không ai là hoàn mỹ. Trên đời này không thể có người nào hoàn mỹ cả.
"Phong Quang..."
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói khiến Phong Quang sợ hết hồn, cô hoảng loạn xoay người lại liền thấy người đàn ông đang cúi xuống nhìn mình, hắn đưa tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng cười hỏi:
"Đã trễ thế này rồi, Phong Quang vẫn không ngủ sao?"
"Tôi..."
Cô hơi dừng lại, không tự chủ được mà sửa lời,"Tôi không ngủ được, nên muốn đi xung quanh xem một chút."
"Vậy sao?"
Một tay khác của Lục Sâm chống trên kệ sách,"giam" cô giữa kệ sách và mình, hắn ôn nhu hỏi:
"Phong Quang muốn đi xem xung quanh sao lại không bật đèn? Anh sợ em sẽ va vào đâu đó mà bị thương."
"Tôi quên mất..."
"Phong Quang luôn sơ ý như vậy, nên anh mới chẳng lúc nào yên tâm."
Lục Sâm bật cười, một tay khẽ cọ qua chóp mũi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận