Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 6: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 6: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 6: Công lược người cản thi
Trên đường phố vốn náo nhiệt giờ đây chỉ toàn xác chết thối rữa, có lẽ do ngửi thấy có người sống, nên bọn họ bắt đầu tiến về phía Phong Quang.
Phong Quang lau bông tuyết rơi trên lông mi, nhìn đám xác thối rữa lộ cả xương ra kia, cô không biết nên chạy đi đâu nữa! Khi cô còn đang tìm đường chạy trốn, cô đã bị vây quanh.
Không đúng! Đã bảo đây là truyện Mary Sue vườn trường cơ mài! Vì sao cô lại bước vào thế giới ma quái!
Phong Quang chỉ có thể từ từ lui ra phía sau, tận đến khi lưng cô chạm vào cột đèn, bốn phía xung quanh đều là mùi xác thối, cô đã không còn chỗ nào để lui lại.
Vừa thấy một cái xác vươn tay về phía mình, cô liền nhắm mắt lại ngồi xuống, trong lòng kêu to,"Hệ thống chủ cứu ta!"
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ kéo đến, thổi tan mùi xác thối xung quanh.
Cùng lúc đó, một chàng trai mặc áo gió màu đen xuất hiện, hắn đứng ở phía trước Phong Quang, trong tay kết ấn, thấp giọng thì thầm:
"Thái thượng sắc lệnh siêu thoát cô hồn, quỷ mị hết thảy, tử sinh nhận ân, có đầu siêu thoát, không đầu thăng thiên..."
Chú ngữ vừa đọc xong pháp trận màu đỏ cực lớn liền hiện ra trên mặt đất, xiềng xích từ pháp trận trói buộc đám xác thối kia. Lát sau, ngón tay hắn lại làm một động tác, toàn bộ những thi thể đó đều bị lửa đỏ đốt cháy đến mức hầu như không còn, ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.
Chàng trai xoay người, hắn nhìn thiếu nữ bị tuyết bao phủ khắp người, liền ngồi xuống hỏi: "Cô à, cô không sao chứ?"
Phong Quang khựng lại, cô duỗi tay gạt bỏ đám tuyết xung quanh ra, những xác thối kia đã không còn nữa, mà trước mặt cô, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi đẹp đẽ như tranh.
Vì thế, chàng trai lại thấy quanh cô gái rơi xuống hoa anh đào. Mắt hắn hiện vẻ tán thưởng,"Không thể ngờ được, phép tạo vật từ khoảng không của cô lại lợi hại như thế. Xem ra vừa rồi là do tôi nhiều chuyện."
Ý hắn là, cho dù hắn không ra tay, cô cũng có thể thanh trừ đám xác thối đó.
Phong Quang trầm mặc kỳ lạ, ngay cả hoa anh đào cũng không rơi nữa. Cô run rẩy hỏi: "Vừa rồi là chuyện gì thế?"
..”. 3ÃA si ¬ ^ AM ... " THAI N " ... ...~. được từ trăm năm trước, chỗ này là một bãi chiến trường, thương vong quá nhiều, oán khí quá nặng, nên mới nghĩ ra cách tạo kết giới, thanh trừ hết một loạt."
"Kết giới?"
Cô nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết, truyện tranh, hoạt hình xem được trước kia, dường như hơi hiểu ra một chút,"Nếu như anh đã tạo kết giới, thì vì sao tôi lại ở chỗ này?"
Hắn hỏi lại: "Cô không phải người đồng đạo với tôi sao?"
Phong Quang rút chân mình ra khỏi đám tuyết,"Tôi yếu đuối mong manh thế này, chẳng lẽ còn đánh được cương thi chắc?"
Hắn trầm ngâm, theo lý mà nói, kết giới của hắn sẽ chia khu vực này thành hai không gian, người bình thường vẫn ở lại không gian bình thường kia, còn hắn sẽ ở không gian này đánh thức toàn bộ đám thi thể, sau đó đồng loạt thanh trừ. Thấy Phong Quang biết làm hoa bay và cả tuyết rơi nữa, nên hắn nghiễm nhiên cho rằng cô là người tu đạo, chỉ là không biết cô tu đạo nào thôi.
Hiện giờ cô phủ nhận, hắn Lại cảm thấy khó hiểu.
Hắn ôn hòa xin lỗi,"Tôi cũng không biết vì sao cô lại xuất hiện trong kết giới của tôi. Để cô sợ hãi là do tôi không đúng."
"Thôi được rồi... Dù sao tôi cũng không làm sao cả..."
Thật sự Phong Quang rất ngại nói rằng, nhìn gương mặt này của anh tôi liền không giận nổi.
Ngoại hình của hắn thật sự rất hợp khẩu vị của cô, nói vậy không phải vì hắn đẹp đẽ tuyệt trần, mà vì khi chất ôn hòa lễ độ trên người hắn, cả khuôn mặt chứa ý cười ôn nhu kia, ngay cả giọng nói của hắn cũng có ma lực khiến người ta rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận