Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 1: Thế giới thứ hai mươi ba: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 1: Thế giới thứ hai mươi ba: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 1: Thế giới thứ hai mươi ba: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Không gian ngập tràn màu trắng, không có chút tạp sắc nào.
Phong Quang nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào "không trung" màu trắng, máu chảy từ miệng vết thương trên đầu cô nhuộm dần lên khu vực quanh chỗ cô nằm. Màu đỏ và màu trắng đối lập với nhau, sự tương phản của chúng khiến người ta không rời được mắt.
Sau khi yên tĩnh rất lâu, cuối cùng, cô chỉ thở dài một hơi, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Giọng nói lạnh nhạt của Hệ thống chủ vang lên:
"Cô muốn chết."
"Chết thì chết đi."
Phong Quang dùng giọng thờ ơ, máu tươi dính trên mặt cũng khiến sắc mặt cô càng thêm trắng nõn, cô nói với vẻ bất cần:
"Biết đâu Hệ thống chủ mà tôi đang nhìn thấy là giả."
"Ký chủ đã thoát khỏi thế giới trước."
Dừng một chút, Hệ thống chủ còn nói thêm:
"Bằng phương thức tử vong."
"Không được nha... Bây giờ tôi không cách nào tin việc tôi đã thoát khỏi thế giới đó."
Phong Quang nói giọng lười biếng, Hệ thống chủ không nói gì, có lẽ nó đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến cô tin tưởng mình.
Cô bỗng nhiên tùy ý nói:
"Nếu là Hệ thống chủ thực sự của tôi sẽ thừa nhận tôi, người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này!."
"Tôi thừa nhận..."
Hệ thống chủ: "..."
Sau khi im lặng năm giây nói bằng giọng cứng đờ,'... ký chủ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới."
"Không chỉ thế, Hệ thống chủ thực sự của tôi còn nói tôi là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới."
"Tôi thừa nhận... Ký chủ là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới."
"Ai da, hóa ra Hệ thống chủ cảm thấy tôi tốt như vậy sao?" Phong Quang mở to mắt cười,"Thôi được, vì Hệ thống chủ say mê tôi như vậy, tôi vẫn nên cố mà sống."
Sau câu nói có ý định muốn sống của cô, miệng vết thương trên đầu cô liền biến mất, ngay cả vết máu màu đỏ kia cũng không còn.
Nhưng rất nhanh, cô Lại Lật người nhắm mắt lại,"Hệ thống chủ, để tôi ngủ một lúc."
Dù có xóa bỏ được tình cảm, cũng không thể xóa bỏ được sự bất đắc dĩ ăn sâu trong lòng cô. Có lẽ sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cô sẽ có thể hoàn toàn quên đi những chuyện đó.
Mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ, Phong Quang vẫn luôn tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, nhưng hiện giờ, cô lại yêu cầu nghỉ ngơi.
Chờ đến khi trong không gian chỉ còn truyền đến tiếng hít thở , một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện. Hắn bước nhẹ nhàng mà chậm rãi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô lên.
"Trước nay tôi đều không muốn làm tổn thương em..."
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tái nhợt của cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, hắn dịu dàng nói:
"Trên thế giới này, không có chuyện gì tôi không thể hiểu rõ, nhưng cũng có quá nhiều chuyện, tôi không cách nào hiểu được...
Phong Quang... Tôi chán ghét cha mẹ em, cũng chán ghét Tiếu Tiếu, đúng rồi, em còn chưa biết Tiếu Tiếu có tồn tại, nhưng nếu em biết, em nhất định cũng sẽ thích con bé... Tôi rất không cam lòng, vì sao ở trong lòng em, tôi vẫn không quan trọng bằng bọn họ..."
Hắn buông mắt xuống, đôi tay ôm cô bất giác chặt hơn, kéo cô thật sát vào trong lòng mình. Hắn vùi đầu vào cổ cô, liều mạng ngửi mùi hương trên người cô. Lần đầu tiên, trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ thống khổ,"Em đối với tôi trước nay đều không công bằng... Tôi coi em là duy nhất của tôi, nhưng trong lòng em luôn có nhiều người như vậy. Trong lòng Phong Quang không thể chỉ có mình tôi sao?"
"Lục Sâm..."
Bỗng nhiên, cô gái mở mắt ra, chậm rãi nói:
"Là anh à?"
Thân mình hắn cứng lại.
Không gian yên tĩnh trong chớp mắt.
"Vì sao... anh lại ở chỗ này?"
Giona của câ rất euv vếu ký ức tuôn tràn khiến đầu câ đau đến nhíu mày,"Có phải tôi... đã chết hay không?"
Môi hắn khẽ động, lại không phát ra nổi một âm tiết. Mu bàn tay hắn nổi gân xanh, trên khuôn mặt hoàn mỹ là vẻ yên lặng cô độc.
Hắn nào biết cô lại bỗng nhiên cười, đưa tay ôm mặt hắn, hơi ngẩng đầu, hôn lên môi hắn một cái. Nụ hôn vui vẻ như vậy, giống hệt như cách cô hôn hắn trước khi cô suy sụp tỉnh thần.
Hắn không thể không đáp lại, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm cô, tiến thêm một bước cho nụ hôn lướt qua của cô, dây dưa càng thêm kịch liệt.
Một lúc lâu sau, cô dán lên môi hắn nói:
"Như vậy cũng tốt... thế giới sau khi chết chỉ còn lại có tôi và anh, anh không còn cơ hội dùng những người khác để uy hiếp tôi nữa..."
"Em vẫn còn hận tôi..."
Cô nhìn sâu vào đáy mắt màu đen của hắn, mỉm cười một cái, khẽ lắc đầu,"Tôi không hận anh, trước nay tôi đều không hận anh... Tôi chỉ không cách nào chấp nhận những chuyện anh làm đối với tôi... Lục Sâm, anh đa nghỉ lại không tự tin, Lục Hành đã từng đã cảnh cáo tôi, nói tỉnh thần của anh trai cô ấy không bình thường, khuyên tôi đừng kết hôn với anh... nhưng tôi vẫn làm thế. Tôi cho rằng... dù tâm lý của anh khác hẳn người thường, nhưng tôi sẽ có thể hướng dẫn anh làm cách nào để ở chung với người khác. Có phải tôi đã quá mức tự tin không? Bởi tôi cũng không đủ sức để thay đổi anh..."
"Khi em kết hôn với tôi. ."
Ánh mắt hắn khẽ động. Hắn tự cho rằng mình đã che giấu mặt tối kia rất kỹ, từ trước đến nay hắn đều nguyện ý dùng bộ mặt mà cô yêu nhất để xuất hiện, hắn không hề nghĩ tới, sẽ có ngày cô biết được.
Bởi vì hắn biết rõ, người nằm trong nhóm người bình thường như cô, sẽ không chấp nhận kiểu người bị coi là dị biệt như hắn.
Không sai, hắn đa nghỉ lại không tự tin, hắn sợ cô sẽ chán ghét mình, hắn cũng sợ vào một ngày nào đó...
"Tôi sợ hãi."
Giọng nói của hắn khựng lại,"Khi chỉ có thể chọn một trong hai bên giữa tôi và cha mẹ Phong Quang, tôi vĩnh viễn sẽ là bên bị từ bỏ."
Cho nên hắn chưa từng hỏi rằng giữa hắn và những người khác, Phong Quang sẽ lựa chọn người nào, vì ngay từ đầu hắn đã rõ, hắn sẽ là người bị từ bỏ kia.
Trái tim Phong Quang bỗng như thắt lại. Cô đâu biết, người chồng của hắn... Chẳng lẽ là do cô mang đến cho hắn sao?
"Tôi không biết. ."
Bàn tay cô đặt trên mặt hắn run nhè nhẹ, trong giọng nói chợt xen tiếng nức nở, khiến cô không nhịn được mà nhớ tới những ngày trước đó bị hắn cầm tù, bị hắn uy hiếp. Thủ đoạn hắn dùng để uy hiếp cô thật sự quá nhiều, cha mẹ cô, và cả sinh mệnh của chính hắn...
"Tôi không biết tôi sẽ khiến anh nảy sinh loại suy nghĩ này, trước nay tôi chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ anh. Lục Sâm... tôi yêu anh như vậy... Chỉ là, cha mẹ tôi là cha mẹ tôi, tôi là con gái của họ, không ai có thể từ bỏ được thân tình, nhưng anh và bọn họ không giống nhau, ba mẹ có cuộc sống riêng của bọn họ, bọn họ mới là người làm bạn cả đời với nhau, mà người có thể ở bên tôi cả đời như vậy, chỉ có anh mà thôi..."
Toàn bộ thân mình hắn đều khẽ run, trước nay hắn chưa từng nghe được những lời này, cũng chưa từng hỏi đến.
Thật cẩn thận hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô, hắn nói với giọng cố nén cảm xúc, vẫn mang cảm giác không dám tin,"Nên ở trong lòng Phong Quang... Tôi rốt cuộc có vị trí gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận