Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 52: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 52: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 52: Công lược sư phụ song tu
Về vấn đề Vô Nhai có thật sự muốn ăn cô hay không, Phong Quang rất thức thời mà lựa chọn không tiếp tục rối rắm. So với việc để Vô Nhai kéo đề tài càng lúc càng xa, cô thà mau chóng kết thúc ở đây, nếu như lại tiếp tục rối rắm, cô có thể khẳng định, tới cuối cùng, người rơi vào hoàn cảnh không còn lời nào để nói nhất định là cô.
Mấy ngày kế tiếp trôi qua cực kỳ bình thản, Thiên Tức và Phi Tử Diên không đến Lạc Nhật Phong nữa, suy xét đến việc Phong Quang bị nữ quỷ làm cho sợ hãi, Vô Nhai vốn tự nhận mình là một sư phụ tốt liền chăm sóc Phong Quang càng thêm cẩn thận, ví dụ như bây giờ...
Chẳng qua là Phong Quang nửa đêm khát nước, muốn xuống giường rót chén nước uống, kết quả cô vừa mới ngồi dậy từ trên giường, bên cạnh lập tức có một đôi tay đưa chén nước qua. Cô không chút suy nghĩ mà thuận tay nhận lấy. Vừa mới đưa đến bên miệng, cô liền nhận ra điều không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu, dưới ánh trăng, cô thấy một nam nhân đang cười tủm tỉm, ngồi ở mép giường.
"AII!" Phong Quang lập tức ném chén nước trong tay qua.
Vô Nhai chỉ hơi nghiêng người đi một chút, chén nước kia liền lướt qua hắn, đập vào tường, rồi rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn nhìn Phong Quang, vô tội hỏi:
"Phong Quang không thích uống nước lạnh sao?"
Đây là vấn đề cô thích uống nước lạnh hay không hả!? Là vấn đề cô bị dọa sợ đó có biết không!?
"Vì sao ngươi lại ở phòng ta!?"
Phong Quang ôm chăn, co người lại ở góc giường.
Hắn cười,"Chẳng phải Phong Quang sợ nữ quỷ sao? Ta lo lắng ban đêm Phong Quang sẽ gặp ác mộng mà tỉnh giấc, nên liền đến xem."
"Liền đến xem... ngươi rốt cuộc đã tới bao lâu!"
"Một lát sau khi Phong Quang ngủ, ta liền vào."
Vô Nhai rất thành thật trả lời vấn đề này, lại hơi khom lưng ghé sát mặt cô thêm một chút, vui vẻ nói:
"Dáng vẻ Phong Quang khi ngủ thật đáng yêu, chẳng có chút phòng bị nào, thật khiến người ta muốn bắt nạt."
Cho nên nếu cô không tỉnh lại, hắn sẽ thật sự làm chuyện kỳ quái gì đó sao!? Phong Quang đau đầu,"Phòng của con gái không thể tùy tiện vào, "Nhưng ta đâu có tùy tiện vào."
Hắn lại cong môi, nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân,"Ta đã hỏi ý kiến Phong Quang từ ngoài cửa, nếu Phong Quang không trả lời ta, vậy tức là Phong Quang chấp nhận."
Hắn nói hắn vào đây khi cô đã ngủ, vậy nếu ngủ rồi, thì cô làm sao có thể trả lời hắn được!?
Vô Nhai lại nhấc chăn lên, chui vào chăn cô, ôm người đang co lại ở góc giường vào lòng dễ như trở bàn tay.
Hắn cùng cô ngồi ở góc giường mà nói:
"Phong Quang không cần sợ hãi, có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt được nàng. Cho dù là quỷ cũng không được."
Phong Quang không dám lộn xộn, cả người cứng đờ.
Vô Nhai dường như không ý thức được điểm này, hắn còn ôm cô càng chặt,"Phong Quang ngoan, nhớ nghe lời, vi sư sẽ mua kẹo cho nàng ăn."
".. Ngươi lại học theo vị sư phụ có đồ đệ sáu tuổi kia à?"
"Không sai."
Hắn không hề ý thức được có gì không đúng, còn chọc chọc khuôn mặt cô, vui vẻ nói:
"Đây là lần đầu tiên ta dạy đồ đệ, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, nhưng Phong Quang lại là người tính tình kín đáo, không thích biểu đạt tình cảm của mình, nên ta chỉ có thể cố gắng làm thật tỉ mĩ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ cho Phong Quang"
"Ngươi cũng có thể đối cách nói khác..."
"Cách nói gì cơ?"
Mặt cô không biểu cảm,"Người đang nuôi con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận