Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 28: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 28: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 28: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Sắc mặt Trương Tư hết xanh lại trắng, lại không dám nói gì.
Dung Thính Tuyết thong thả ung dung đi rồi, Phong Quang liền kéo kéo tay Nhàn Mạch,"Chúng ta cũng trở về đi."
"Ừm."
Cậu gật đầu, trực tiếp bước vòng qua Trương Tư rời khỏi đó.
Phong Quang xót cho cậu vừa mới bị phạt đứng xong, lúc trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị người ta chặn lâu như vậy, cô buông bàn tay đang nắm tay cậu ra, bay đến trước mặt cậu, đôi tay đặt lên gương mặt kia,"Có cảm thấy khó chịu trong người không?"
"Ta rất khỏe."
Bước chân cậu vẫn không dừng lại, nhưng ánh mắt lại có thêm phần ấm áp, cậu nói:
"Không cần lo lắng."
"Lần nào ngươi cũng nói không cần lo lắng, nhưng ngay cả khi thực sự có chuyện gì, ngươi cũng chẳng bao giờ nói ra."
Cô thở dài,"Sao ngươi tại biến thành loại tính tình hũ nút này cơ chứ?"
Không đúng, trước kia hình như cậu cũng là loại tính cách hũ nút này. Nhàn Mạch không nói tiếng nào, một lát sau, cậu mới nói:
"Hoàng hậu có thể nhìn thấy ngươi."
"Đúng vậy... Nàng ấy có thể nhìn thấy ta."
"Ta thì lại không thể."
Mắt Nhàn Mạch hơi rũ xuống,"Ta không nhìn thấy Phong Quang."
Cô an ủi:
"Không nhìn thấy cũng không sao cả, chẳng phải ta vẫn ở bên cạnh A Mạch sao?"
"Vì sao Hoàng hậu lại có thể thấy Phong Quang?"
"Cái này à... Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết là, vị hoàng hậu nương nương này cực kỳ thần bí, nhưng nàng ấy cũng không phải người xấu đâu."
Cô vừa thấy Trác Vân dẫn người tới chặn Nhàn Mạch, liền chẳng kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có thể đi tìm hoàng hậu xin giúp đỡ, cô không dám chắc Tuyết vẫn tới đây.
Nhàn Mạch không nói gì, sau khi trở lại cung Nghi Hòa, chưa nghỉ ngơi được lâu thì tiên sinh dạy học lại tới, thầy dạy cậu là một ông lão đã qua tuổi nửa trăm, nghe nói khoa thi năm đó còn từng đỗ Thám hoa nữa.
Vị Thám hoa này là người cổ hủ, ngoài dạy Nhàn Mạch viết chữ ra, thì lúc nào cũng nói cái gì mà phải tận trung báo quốc, máu chảy đầu rơi gì đó.
Phong Quang sợ Nhàn Mạch sẽ bị tẩy não, liền liên tục nói bên tai cậu:
"Ngươi đừng có nghe ông ta nói làm gì, loại chuyện tận trung báo quốc này chẳng cần máu chảy đầu rơi đâu, nếu thật sự phải ra chiến trường, ngươi đừng có một mực lao đầu ra phía trước đó."
Nhàn Mạch im lặng gật đầu, bút lông trong tay đã viết ra hai chữ to trên tờ giấy trắng, vị lão tiên sinh kia trong lúc đợi Nhàn Mạch làm xong bài tập luyện chữ, đã dựa vào tường ngủ mất rồi.
Trên mấy tờ giấy kia, Nhàn Mạch đều chỉ viết hai chữ: Phong Quang.
Đây là tên của cô.
Phong Quang nhìn lâu, cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cô chọc chọc lên mặt cậu,"Tuy rằng ta cũng cảm thấy tên ta rất dễ nghe, nhưng ngươi cũng không cần phải liên tục viết ra như vậy chứ."
"Nếu không viết tên Phong Quang, ta cũng không biết nên viết gì nữa."
"Ngươi cũng có thể viết tên mình mà, còn cả tên của sư phụ ngươi - Lam Đại tướng quân nữa."
"Không được."
"Vì sao lại không được?"
Nhàn Mạch không ngẩng đầu lên mà nói:
"Ta sẽ không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật mất."
Một lát sau, cậu vẫn không nghe được giọng nói của cô.
"Phong Quang, ngươi còn ở đây không?"
"Ta ở đây."
Lúc này đôi lông mày của cậu mới giãn ra, tiếp tục luyện chữ,"Ngươi vẫn ở đây là tốt rồi, đừng để ta không nghe thấy giọng ngươi nói."
"Ừm..."
Tay cô ôm lấy mặt, thầm nghĩ nếu mình mà có thân thể bình thường, nhất đỉnh líc nàv sẽ đô mặt. Đến hoàng hôn, ông lão dạy học cáo lui, sau đó mới là khoảng thời gian của riêng Nhàn Mạch.
Cậu không hề vội vã nghĩ ngơi, mà tại xách theo một xô nước, đi tới đình viện, nơi này mới không lâu trước đây có một cây liễu được chuyển đến.
Loại chuyện tưới cây này, vẫn luôn do cậu tự mình làm lấy, những người hầu kia ngay cả chạm cũng không được chạm vào.
Phong Quang ngồi trên cây, cười tủm tỉm nhìn người đang tưới nước, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận