Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 45: Ngoại truyện 5 (Thích Trường An)

Quyển 31 - Chương 45: Ngoại truyện 5 (Thích Trường An)Quyển 31 - Chương 45: Ngoại truyện 5 (Thích Trường An)
"Không đúng..."
Phong Quang lại tạm dừng, hiện tại ngay cả hô hấp cũng khiến cô mất sức, nên cô cần dừng lại nghỉ ngơi. Một lát sau, cô lại kéo kéo góc áo hắn.
Thích Trường An rất ăn ý cúi thấp người hơn, như vậy hắn có thể nghe rõ tiếng nói nhỏ nhẹ của cô chơn nữa.
"Thích Trường An... Ta không muốn cha mẹ xảy ra chuyện, bởi vì họ là người nhà của ta. Ta cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện... Bởi vì ngươi là nam nhân ta yêu."
Cô đứt quãng nói:
"Ở trong lòng ta, ngươi rất quan trọng... thật sự rất quan trọng... Ta không lừa ngươi." Vẻ mặt hắn hơi khựng lại.
Đúng vậy, hiện tại cô đang dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt này đều là bóng hình của một mình hắn, sao cô lại có thể lừa hắn đây?
Tiếng dao nhỏ rơi xuống đất vang lên, là dao găm cô cầm trong tay. Từ lúc bắt đầu, dao găm này đã kề trên ngực hắn. Hắn biết, nhưng hắn làm như không thấy. Hắn đã từng nói, cho dù cô có muốn đâm hẳn một đao, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng tới hiện tại, cô rốt cuộc vẫn không thể xuống tay.
Thích Trường An nghe được tiếng khóc rất nhỏ của cô, cô đang đè nén tiếng khóc của mình, nhưng nó lại giống như kim đâm vào trong lòng hắn. Hắn luống cuống chân tay, chỉ có thể hoảng sợ bất an lau nước mắt cho cô. Nước mắt của cô cũng thật nóng, dường như có thể khiến da hắn bỏng rát.
Hắn khủng hoảng,"Phong Quang, đừng khóc..."
"Thích Trường An... Tướng công..."
Trước mắt cô là một đám sương mù, giọng nói xen tiếng khóc nức nở, vào giờ phút này càng khiến cô có vẻ điểm đạm đáng yêu, kiều mỹ động lòng người. Trong giọng nói của cô có sự khẩn cầu hèn mọn,"Ta cầu xin chàng... Chàng đừng giết cha ta... Chàng thả ông ấy đi, được không?"
"Được, ta không giết ông ấy."
Thích Trường An trả lời không chút do dự. Trên thực tế là, cho dù hiện tại Phong Quang có khóc lóc nói muốn hắn tự chặt tay chân, hắn cũng sẽ lại đau lòng, hắn không nhịn được dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay khác đặt trên gáy cô nhẹ nhàng dùng sức, để cô có thể vùi trong lòng mình. Hắn ôm chặt toàn bộ thân mình cô, để cô càng thêm dán sát vào hắn, cho dù nước mắt cô thấm ướt quần áo hắn, hắn cũng không để ý chút nào.
Hắn khẽ vỗ về tấm lưng run rẩy của cô,"Phong Quang, uống thuốc giải có được không?"
Nếu không có hắn liên tục truyền nội lực cho cô, thì với căn cơ võ học của cô, cô đã sớm chỉ còn hơi thở thoi thóp, cũng không nói nên lời.
Phong Quang dựa vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói:
"Đưa thuốc giải cho cha ta trước."
"Hư Ngôn."
Thích Trường An ôm lấy cô gọi một tiếng.
Hư Ngôn vâng mệnh, đi xuống đưa thuốc giải.
"Thuốc giải.
Tôn Viễn Sơn khát cầu hô:
"Thuốc giải cho ta trước!"
Tôn Viễn Sơn từ lúc đi vào Quan Tiên Đảo vẫn chưa gây ra chuyện xấu gì, tới bây giờ mới khiến người ta ý thức được sự tồn tại của ông ta.
Thích Trường An khẽ vuốt mái tóc dài của Phong Quang, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
"Ngoại trừ vị Tôn chưởng môn này, phát cho mỗi người một phần thuốc giải."
"Vâng, Đảo chủ."
Hư Ngôn cung kính cúi người.
"Không!"
Tôn Viễn Sơn ngã sụp từ trên ghế xuống đất, ông ta xin tha,"Thích minh chủ... Không, là Đảo chủ... xin ngài tha cho ta một mạng!"
Thích Trường An không nhìn ông ta lấy một cái.
Phong Quang kinh ngạc ngẩng đầu, cô biết mình không thể làm được quá nhiều, cũng chỉ cầu phụ thân mình có thể sống mà thôi. Hiện tại nghe hắn nói thế, cô dĩ nhiên không khỏi bất ngờ,"Chàng không giết người sao?"
"Không giết."
Hắn biết, nếu chuyện này bị Phong Quang thấy được, nếu hắn thật sự giết nhiều người như vậy, có lẽ trong lòng cô sẽ có khúc mắc với hắn, đây Đôi mắt sáng của Phong Quang khẽ động,"Vậy chuyện chàng nhất thống giang hồ. ."
"Mấy thứ đó đều không quan trọng. Ta sớm đã không cần làm mấy việc như vậy để chứng minh ta mạnh hơn phụ thân."
Chỉ đơn giản là hắn thích làm việc có đầu có đuôi, nếu ngay từ đầu đã bố trí xong tất cả, vậy cũng phải có kết cục hoàn mỹ.
"Phong Quang ngoan, mau uống thuốc giải..."
Ngón tay Thích Trường An bắt lấy cằm cô, đầu hắn hơi cúi xuống, hôn lên môi cô. Trong lúc môi lưỡi gắn bó, một viên thuốc cũng được đưa vào trong miệng cô.
Phong Quang dường như nghe được tiếng phụ thân gọi mình, nhưng chờ đến lúc Thích Trường An kết thúc nụ hôn này, trong đại điện ngoại trừ cô và Thích Trường An, thì những người khác đều không thấy đâu cả.
Hắn dán sát bên tai cô nói:
"Phong Quang cùng ta ở lại trên Quan Tiên Đảo, được chứ?"
Thế giới bên ngoài từ đây cũng không còn liên quan tới bọn họ nữa. Đương nhiên, Thích Trường An không thể khẳng định, một ngày nào đó mình nhàm chán, có thể lại ra bên ngoài làm chút gì đó hay không, nhưng ít ra hắn biết rõ một việc, chỉ cần có Phong Quang bên cạnh hắn một ngày, hắn liền không dư thừa tâm tư đi gây tai họa cho thế giới bên ngoài nữa.
Tương tự, Phong Quang cũng rất rõ điểm này. Cô chủ động ôm lấy eo hắn, dựa đầu lên ngực hắn. Cô nhắm hai mắt lại, sau một tiếng khẽ thở dài, lại nhẹ giọng nói một chữ "Được".
Quan Tiên Đảo sẽ trở thành một cái lồng sắt, mà cô là chim hoàng yến tự nguyện bước vào lồng sắt kia.
Một con chim hoàng yến độc nhất vô nhị, Thích Trường An ôm cô ôn nhu cười.
Đây đã là kết quả tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận