Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 42: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 42: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 42: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Cuối cùng, nụ hôn này có bắt đầu mà mãi chẳng có kết thúc, đợi đến khi Phong Quang mở mắt ra lần nữa thì cô đã bị hắn đặt lên giường lớn trong phòng ngủ. Từ sau khi Hứa Vọng và cô trải qua chuyện mây mưa, hắn cứ như một kẻ nghiện, muốn dừng cũng không được. Đương nhiên, hắn cũng chẳng muốn dừng lại.
Hắn có thể tìm được tất cả những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, cũng biết làm thế nào để cô được thỏa mãn nhất. Ở dưới người hắn, cô chẳng khác nào một bảo tàng được hắn khai quật một cách tỉnh tế, hắn là người cực kỳ nhẫn nại, khụ... Tất nhiên, hắn cũng nhận được sự vui sướng tương đương như thế.
Mỗi ngày trước đây của Hứa Vọng đều đi theo kịch bản mà hắn đã soạn sẵn làm một "trưởng ngục giam", xử lý tốt mọi công việc ở lâu đài, phòng ngừa "tù phạm" vượt ngục. Bây giờ, mỗi ngày công việc của hắn chỉ là chăm sóc cho Phong Quang, ngủ cùng cô... Ữm, hắn đặc biệt thiên vị nhiệm vụ cuối cùng này.
Sau một hồi vận động kịch liệt, ánh mắt Hứa Vọng lộ ra vẻ lười biếng sau khi được "cơm no rượu say", tay hắn chậm rãi vuốt ve tóc thiếu nữ đang nằm trong lồng ngực mình. Hắn nghĩ, đợi thêm trăm năm nữa, hai người bọn họ cũng cứ thế này mà tiến vào phần mộ.
Phong Quang ngủ một giấc ngắn liền tỉnh lại, đầu cọ vào ngực hắn:
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Bảy giờ tối, có đói không?"
Sau mỗi lần hoạt động thể lực xong, cô sẽ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh ngủ liền kêu đói, mà lần nào, Hứa Vọng cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn. Còn về Số Một... Số Một đã tắt máy, đang được bày trong phòng đồ chơi của hắn.
"Em vẫn chưa đói."
Phong Quang lắc đầu, nghịch ngợm ngón tay hắn:
"Vừa rồi chưa kịp hỏi anh, anh phân sức mạnh tỉnh thần ra như thế thì sẽ không bị ảnh hưởng gì đấy chứ?"
"Hoặc nhiều hoặc ít... cũng có một chút."
Cô nôn nóng ngẩng đầu lên:
"Sẽ bị ảnh hưởng gì?" Hứa Vọng nghiêm túc đáp:
"Đặc biệt là lúc ở trên giường."
Phong Quang: "..."
Khổng, sức của anh đã rất tốt rồi, có được không hả?
Hắn cười:
"Anh nói đùa thôi, sao anh lại không đủ sức chứ? Phân ra một chút sức mạnh tỉnh thần này với anh mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Huống hồ, anh có thể thu hồi những lực lược tinh thần đó bất cứ lúc nào mà."
"Vậy hôm nay anh nói là có việc muốn xử lý..."
"Anh định tới phòng đồng chơi, hủy hoại hết mấy kẻ không biết nghe lời kia, nhưng mà..."
Sau đó hắn cảm nhận được giam cầm tinh thần mà mình hạ trên người cô bị giải, thế nên hắn liền vội vàng chạy tới bên cạnh cô.
Phong Quang nhíu mày:
"Hứa Vọng, sau này anh đừng có đặt mấy cái sức mạnh tỉnh thần lung tung kia lên người em nữa."
"Em giận à?"
Hứa Vọng duỗi tay ôm eo cô, kéo cô nằm trọn trong lòng mình, siết chặt lại.
Cô lắc đầu:
"Giận thì không giận, dù sao em cũng sẽ không rời khỏi anh, thế nên anh hoàn toàn không cần làm mấy chuyện dư thừa đó. Hứa Vọng, anh có thể tin em nhiều hơn một chút được không?"
"Không phải anh không tin Phong Quang, chỉ là anh... không tự tin vào bản thân mình thôi."
Lúc hắn nói câu này, trên mặt hiện lên vẻ tự tỉ mà người ngoài khó lòng hiểu nổi.
Nhưng Phong Quang không phải người ngoài, cho nên cô hiểu. Cô ôm chặt lấy eo Hứa Vọng, đầu cọ tới cọ lui trong ngực hắn:
"Anh là người tốt nhất trên đời này, anh có thể gánh vác được sự tự tin này. Em cam đoan với anh, cho dù xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không rời khỏi anh. Chúng ta đã đánh dấu kết nối rồi, thế nên... chúng ta có thể coi như vợ chồng rồi, đúng không?"
"Đúng thế, chúng ta là vợ chồng."
H1?a Vanda nhớ tới những dì trên sách viết vữ chầng là nhữna naười sẽ ở bên nhau cả đời, thế nên nụ cười tươi tắn của hắn có thêm vài phần chân thật: "Phong Quang, anh đưa em ra bên ngoài chơi nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận