Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 4: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 4: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 4: Công lược hoàng đế bệnh tật
Sau khi trở lại hoàng cung, Phong Quang bị một đám cung nữ dẫn đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, tuy rằng vẫn chưa quen với việc được người khác hầu hạ như vậy, nhưng cô hiểu rõ rằng mình phải nhập gia tùy tục. Khi cô ngâm mình ở bồn tắm liền nghe được tiếng các cung nữ sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
"Vị Thần Nữ đại nhân này xinh đẹp hơn so với vị trước kia nhiều lắm."
"Đúng rồi, hơn nữa nàng ấy cũng không kỳ quái như vị lúc trước kia."
Cung nữ nhỏ giọng nói với bạn mình:
"Khi hầu hạ vị lúc trước, nàng ấy còn không cho chúng ta hầu hạ, còn nói ai cũng đều bình đẳng... Thật đúng là khiến ta sợ muốn chết."
"Cũng may là lúc đó không có những người khác xung quanh, nếu không bị quản sự công công nghe thấy được, chỉ sợ chúng ta đều sẽ bị vào phòng tối học lại quy củ một lần."
Từ trong lời đối thoại của các nàng ấy, Phong Quang có thể xác định, Hoa Chúc Chúc vẫn là Hoa Chúc Chúc kia, giả thiết nữ chính không hề bị sai lệch, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Điều cô sợ nhất chính là cốt truyện thay đổi, khi đó thì ưu thế biết trước cốt truyện của cô cũng coi như vô dụng.
Qua khoảng chừng hai mươi phút, Phong Quang trang điểm chải chuốt xong rốt cuộc cũng được các cung nữ thả ra khỏi phòng. Cô mặc một thân váy lưu tiên màu hồng nhạt với tay áo rộng, cũng còn may là da cô vốn trắng nên mới có thể khống chế được màu hồng nhạt mà bọn họ chọn cho cô, hai vị cung nữ phía sau cô thì lại nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Có đôi khi, trang điểm khiến một mỹ nhân càng đẹp hơn, cũng là một chuyện rất đáng tự hào.
Phong Quang áp lực như núi, an ủi mình nơi này còn chưa thịnh hành bách hợp(1). Dưới sự dẫn dắt của cung nữ, cô đi vào Ngự Hoa Viên, trong Ngự Hoa Viên phồn hoa như gấm, tại đình nghỉ chân được bách hoa vây quanh, một thiếu niên ôn văn nho nhã đang ngồi, đối diện hắn chính là tướng quân mặt lạnh kia.
Nếu có thể bỏ qua Tân Dã, thật ra Phong Quang cũng cảm thấy Thẩm Ước ở chỗ này cực kỳ cảnh đẹp ý vui. Cô bước vào trong đình, vừa định hành lễ, Thẩm Ước đã nói:
"Thần Nữ không cần đa lễ, mời ngồi."
"Được." Phong Quang cũng không khách khí. Cô dĩ nhiên sẽ không ngồi gần Tân Dã, vì thế liền an vị ở bên cạnh Thẩm Ước, lại thấy bình hoa trên bàn đá đang cắm bông hoa hồng mình tặng lúc trước, cô ngượng ngùng mỉm cười,"Hoa này ngài vẫn còn giữ sao."
"Nếu là đồ Thần Nữ tặng, dĩ nhiên phải giữ gìn thật tốt."
Phong Quang càng thêm ngượng ngùng, cô nói:
"Ngài đừng gọi ta là Thần Nữ, ta tên là Hạ Phong Quang, ngài gọi tên ta là được rồi."
"Không biết xấu hổ."
Tân Dã bưng lên một ly trà, lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Phong Quang nhìn về phía hắn,"Ta không biết xấu hổ chỗ nào?"
Tân Dã bình thản nói:
"Tùy ý nói ra khuê danh, chẳng phải là không biết xấu hổ hay sao?"
"Ta nói ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ở chỗ này chê trách ta?"
"Tân Dã, Hộ quốc Đại tướng quân nước Đông Dương." Hắn buông chén trà, chỉ ngước mắt lên đã khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô hạn.
Phong Quang cười lạnh một tiếng,"Nam nhân như ngươi cũng thật không biết xấu hổ."
"Ngươi ăn nói cẩn thận mới có thể sống lâu thêm một chút."
Tân Dã thờ ơ nhìn Phong Quang, tuy rằng ánh mắt ngắn ngủi, nhưng ý cảnh cáo bên trong lại có thể khiến người ta run sợ.
Phong Quang ôm cánh tay mà cười,"'Ở chỗ chúng ta, khi một nam nhân xưng tên trước mặt nữ nhân, thì tiền có nghĩa rằng hắn muốn nữ nhân đó cưới hắn về nhà. Tân tướng quân, không phải là ngươi muốn..."
"Đều là nói bậy."
Tân Dã nhướn mày,"Từ xưa đến nay chỉ nam cưới nữ, chứ đâu ra nữ cưới nam?"
"Sao phải đem kiến thức hạn hẹp của mình mà nói thành tuyệt đối chứ?"
Trong mắt Phong Quang lộ vẻ thương hại,"Tân tướng quân, trên thế giới này, chuyện người không biết thì còn nhiều lắm."
*********&
(1) Bách hợp: ý chỉ yêu đương đồng tính nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận