Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 18 - Chương 30: Công lược thợ săn ma cà rồng

Quyển 18 - Chương 30: Công lược thợ săn ma cà rồngQuyển 18 - Chương 30: Công lược thợ săn ma cà rồng
Phong Quang liếc nhìn hắn,"Bỏ đi, tùy anh vậy."
Yến Bạch ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi: "Đại nhân, còn một phút nữa sẽ vào lớp, cô không sốt ruột à?"
"Một phút thôi á?"
Phong Quang lấy điện thoại ra xem giờ,"Đúng là chỉ còn một phút nữa thật! Này, sao anh không có vẻ gì là sốt ruột thể?"
Yến Bạch chớp mắt vẻ khó hiểu,"Một phút với tôi mà nói là đủ rồi, có cần phải sốt ruột không?"
Phong Quang đỡ trán, cô quên mất, thiên phú của thằng nhãi này là tốc độ.
"Đại nhân, cô không tới kịp sao?"
Cô nhìn hắn đầy căm tức:
"Nói thừa."
Cô làm gì có năng lực gia tốc chứ.
"Vậy..."
Yến Bạch yếu ớt đề nghị "Hay là để tôi đưa đại nhân tới phòng học đị?"
Phong Quang gật đầu mà không cần suy ngHĩ.
Cuối cùng, nhờ có vật cưỡi hình người Yến Bạch nên trước khi chuông vào lớp reo lên ba giây, hai người cùng tới được phòng học.
Yến Bạch cũng biết tránh hiểm nghỉ nên trước khi tới phòng học đã thả Phong Quang xuống, có điều khi bọn họ cùng bước vào lớp, Tư Đồ U ngồi ở dãy bàn cuối cùng "ô" lên một tiếng,"Không ngờ Đại tiểu thư Hạ gia kiêu ngạo lại đi cùng Yến Bạch nhát như thỏ để tới lớp cơ đấy, đúng là hiếm thấy."
Yến Bạch cúi đầu, ngồi xuống vị trí của mình mà không nói một lời nào.
Ánh mắt Phong Quang dùng trên người Tăng Tuyết đang ngồi bên cạnh Tư Đồ U. Cô khoanh tay trước ngực, học theo giọng điệu của Tư Đồ U đáp lời:
"Mấy ngày không gặp, Tư Đồ thiếu gia đã có một cô bạn gái loài người rồi cơ à?"
Hai tiếng bạn gái thành công khiến cho Tăng Tuyết đỏ mặt lên, cũng thành công làm Tư Đồ U nổi trận lôi đình,"Hạ Phong Quang, chú ý lời nói của cô. Tôi mang đứa con gái này theo bên cạnh là bởi vì hương vị máu của cô ta quả thực không tồi, cô ta chỉ là người hầu của tôi, không phải bạn gái."
"Không phải thì không phải thôi, anh kích động như thế làm quái gì?"
Phong Quang nhìn thấy thầy giáo vào lớp thì tùy tiện tìm một chỗ trống ở cuối lớp và ngồi xuống, lại nhìn Tăng Tuyết đang mang vẻ mặt đầy mất mát, thầm nhắc bản thân không thể xen vào việc của người khác. Nếu Tư Đồ U đã dẫn Tăng Tuyết đi theo bên cạnh thì chứng tỏ cốt truyện vẫn đang đi theo quỹ đạo, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho an toàn của nữ chính làm gì.
Vì chuyện mới xảy ra cách đây không lâu nên còn rất nhiều người bị thương chưa lành, thế nên lớp học vắng quá nửa. Những người lên lớp cũng mang dáng vẻ uể oải, ỉu xìu, mỗi người bọn họ vẫn đang phải tiếp nhận điều tra từ Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn. Viện Nguyên Lão thì chẳng sao, nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn gặp người của Hiệp hội thợ săn chút nào, không phải vì sợ mà là hai bên ở trên hai lập trường đối nghịch nhau, khi ở cạnh nhau sẽ không khỏi làm cho tỉnh thần trở nên căng thẳng.
Sau giờ học môn toán buồn chán, Phong Quang thấy học sinh đều ra ngoài hết rồi liền hỏi Yến Bạch cách đó không xa,"Tan học rồi à?"
Yến Bạch nhìn cô không có sách vở thì biết chắc chắn là cô chưa xem thời khóa biểu, hắn giải thích:
"Giờ tiếp theo là giờ thể dục, tất cả mọi người đều phải ra sân thể dục."
"Khoan đã... Muộn thế này mà còn ra ngoài học thể dục á?"
Yến Bạch nghỉ hoặc:
"Tại sao lại không chứ?"
Được rồi, xem ra chương trình học của khu A giống hệt với khu B, trước kia Phong Quang toàn học ở trường của loài người, đây là lần đầu tiên tới tường của ma cà rồng học nên còn chưa quen lắm.
Cô đi theo đám nữ sinh tới phòng thay đồ, còn đang âm thầm nghĩ mình không có đồng phục vận động thì có thể nghỉ giờ thể dục này hay không. Kết quả vừa tới phòng thay đồ, cô đã nhìn thấy ngăn tủ quần áo có viết tên mình, vừa mở ra thì thấy bên trong có một bộ đồng phục thể dục mới cứng, còn có một bình đựng đầy chất lỏng màu đỏ, bên cạnh cái bình có một ống hút.
x**xx*xx*x*x*+* bốn chữ,"Đây là bữa khuya."
Không cần đoán cũng biết là ai viết.
Phong Quang ôm cái bình không nỡ uống, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp đạt dào, cô lại đặt cái chai vào trong tủ như bảo bổi, thay đồ thể dục xong liền cầm cái bình đi ra ngoài. Ở trên sân thể dục, các bạn học đều đã có mặt đầy đủ.
Trên sân thể dục có thắp đèn, mà năng lực nhìn trong bóng đêm của huyết tộc cũng rất mạnh nên học thể dục vào giờ này chẳng có gì đáng ngại cả.
Yến Bạch nhìn cái bình trong tay Phong Quang, ảo não:
"Sao tôi không nghĩ tới biện pháp này nhỉ?"
Nhà ăn chỉ mở bán sau 12 giờ, mà tuy nhìn Yến Bạch gầy gò như thế nhưng lại rất nhanh đói, hắn ta nói với Phong Quang,"Lần sau tôi cũng phải mang một cái bình tới nhà ăn, lấy một phần coi như bữa nhẹ vậy."
Phong Quang mở cái chai ra, cắm ống hút vào hút một ngụm, vẫn là hương vị quen thuộc, cô híp mắt hưởng thụ trong chốc lát:
"Cho dù máu ở nhà ăn có ngon thế nào thì cũng không ngon bằng của tôi được."
Máu của Minh Am không phải máu của Tăng Tuyết, tuy rằng mọi người có ngửi thấy mùi máu thì cũng không hề xảy ra chuyện mất lý trí gì đó, chỉ bằng nói rằng, chỉ có một mình Phong Quang mới cảm thấy bình máu này là ngon ngọt.
Đúng lúc Tư Đồ U đi qua, chậm rãi buông một câu:
"Ăn lắm thế mà không sợ béo."
Mí mắt Phong Quang giật giật.
"Phong Quang..."
Tăng Tuyết do dự một chút rồi đi tới gần. Đương nhiên cô ta sẽ không cho rằng bình nước trong tay Phong Quang là nước ép dưa hấu, nhưng nhìn Phong Quang uống thì chẳng khác nào uống nước ngọt vậy. Đến giờ cô ta vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, nhưng trước đó, cô ta vẫn cho rằng mình và Phong Quang là bạn bè. Hơn nữa, Phong Quang cũng chưa từng làm hại tới cô ta, vì thế, sau khi hít sâu một hơi, cô ta lấy hết dũng cảm, nói:
"Ngày đó tớ thấy cậu bị một con sói bắt đi, mà cậu lại mất tích lâu như thế... Tớ rất lo lắng cho cậu."
Phong Quang lắc đầu:
"Vân †âm đi t†t không sao hết" Cô không có mặt mũi nào mà nói rằng, cái gọi là mất tích, thực ra là cô vào ở trong nhà Minh Am mấy ngày liền không rời đi.
"Thấy cậu không sao thì tớ yên tâm rồi."
Tăng Tuyết mỉm cười:
"Phong Quang, thực ra Tư Đồ U cũng không phải người xấu đâu. Ngày đó, sau khi cậu bị người sói bắt đi, anh ta và những người khác đi tìm cậu rất lâu, sau đó vì thể lực của tớ không chịu nổi nữa nên anh ta mới đành phải từ bỏ và đưa tớ về trước."
Phong Quang không ngờ là Tăng Tuyết sẽ khen Tư Đồ U trước mặt mình, cô thấy hơi ngoài ý muốn,"Tớ biết hắn không xấu, chỉ là hơi bẩn tính tí thôi."
"Tớ nghe nói..."
Trong giọng nói của Tăng Tuyết có một chút khẩn trương,"Cậu là vợ chưa cưới của Tư Đồ U phải không?"
Phong Quang gật đầu thừa nhận đầy hào phóng:
"Đúng thế."
"Ra vậy... Tớ chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, Phong Quang, tớ đi trước đây."
Tăng Tuyết muốn chạy trốn nhưng Phong Quang lại gọi cô ta lại:
"Cậu nghe tớ nói hết đã. Tuy rằng tớ là vợ chưa cưới của Tư Đồ U nhưng hôn ước giữa chúng tớ được thiết lập dựa trên thân phận của hai người. Hắn không thích tớ, mà tớ cũng không thích hẳn. Có phải cậu nghĩ hắn vội vàng tìm tớ là vì hẳn thích tớ không?"
"Không phải..."
"Đừng nói lời dối lòng mình nữa."
Phong Quang nhún vai,"Cậu yên tâm đi. Hắn tìm tớ không phải vì thích tớ gì cả, chỉ vì tớ là đại tiểu thư Hạ gia, nếu tớ xảy ra chuyện trước mặt hắn thì Hạ gia nhà tớ và Tư Đồ gia của hắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Quan hệ giữa các gia tộc trong huyết tộc còn quan trọng hơn quan hệ giữa các gia tộc của loài người nhiều, nếu gia tộc tớ tuyên bố đối địch với gia tộc của hắn thì sẽ dẫn tới cuộc chiến đấu giữa hai gia tộc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người chết, tớ nói thế, cậu đã hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận