Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 57: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 57: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 57: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Tiểu thư!"
Thủy Nhi hoảng loạn hô lên một câu. Nàng ta vội vàng chạy tới đỡ Tần Lạc Hoàng.
Phong Quang thấy vậy liền ngây ngốc, cô ngẩn ra nhìn bàn tay mình,"Từ khi nào ta lại trở nên lợi hại như vậy?"
Không đúng rồi, chẳng phải cô là nữ phụ ngay cả bàn tay vàng khuyến mãi cũng không có nổi hay sao?
Trong số mọi người ở đây, cũng chỉ có Ám Ảnh chú ý tới, khi Phong Quang xuất chưởng, Nam Kha đã lén đặt tay sau lưng cô để truyền chân khí, mà hiện tại Nam Kha đã thả tay xuống, hắn hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Ám Ảnh một cái.
Ám Ảnh cứng đờ cả người, sát khí ập tới trong chớp mắt kia tựa như chỉ là ảo giác của hắn thôi vậy. Rốt cuộc hắn quyết định... không nói chuyện này ra.
Tần Lạc Hoàng cũng là người tập võ, cô ta chỉ cần suy nghĩ một chút đã nghĩ ra vì sao Phong Quang không có nội lực lại có thể phát ra chưởng khí mạnh như vậy.
Cô ta lau vết máu bên khóe miệng, nhìn Nam Kha mà cười nói:
"Sư phụ, hiện tại ngươi mất trí nhớ... Ngươi quên ta, ta không trách ngươi."
Cô ta bày ra dáng vẻ rộng lượng như thế càng khiến Phong Quang nổi giận, cô nghiến răng nghiến lợi nói,"Ngươi muốn sư phụ ngươi thì tự đi mà tìm, đừng có bám lấy Nam Kha nhà ta, nếu không bà đây liền đập chết ngươi đó!"
Có thể ép Phong Quang liên tiếp nói ra lời thô tục, xem ra Tần Lạc Hoàng không biết tự giác này thật sự đã khiến Phong Quang phát điên.
Ngay cả Phong Quang cũng tức giận như vậy, Nam Kha cảm thấy giờ là lúc mình nên động thủ rồi. Hắn bước lên một bước, nhẹ nhàng kéo tay Phong Quang để cô tiến sát vào mình. Động tác của hắn đối với Phong Quang cần thận ôn nhu bao nhiêu thì ánh mắt hắn nhìn Tần Lạc Hoàng lúc này lại tàn khốc vô tình bấy nhiêu.
Tần Lạc Hoàng có thể cảm thấy rõ, vào giờ phút này, tất cả sát khí trên người hắn đều đang hướng về phía cô ta... Tần Lạc Hoàng lén lút nắm chặt lá bùa bình an trong tay mình.
Thân hình Nam Kha chưa hề đôêna. nhưng †trona không khí đã xuất hiện lưỡi dao băng do nước ngưng kết thành. Khi hắn mỉm cười chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, những lưỡi dao băng đó cũng tấn công về phía Tần Lạc Hoàng với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, Tần Lạc Hoàng xé nát bùa bình an trong tay mình. Bên cạnh cô ta bỗng xuất hiện một bóng người màu lam đẹp đẽ.
"Ối! Nguy hiểm quá vậy!"
Vừa thấy lưỡi dao băng tấn công tới, cô gái mặc váy xanh kia đã lập tức thi triển pháp thuật ngăn cản. Nhưng khi tạo kết giới chặn lại lưỡi dao băng, cô gái liền cảm nhận được, sức mạnh của người phàm này không tầm thường chút nào hết.
"Đợi đãi"
Phong Quang bắt lấy tay Nam Kha,"Là Lục muội ta!"
Nam Kha áp tay lên gương mặt cô, cười hỏi:
"Vậy thì sao?"
"Kia chính là muội muội ruột của ta đó!"
Phong Quang thấy Lam Tảo ứng phó ngày càng khó khăn, liền cuống đến mức giậm chân.
Nam Kha lại cười,"Phong Quang đã có ta. Thân nhân gì đó đều không quan trọng."
Phong Quang sửng sốt, đáy lòng cô bỗng dưng ngập tràn khủng hoảng. Điều khiến cô cảm thấy sợ hãi chính là, cô biết rất rõ sự khủng hoảng của cô kéo tới không phải vì chuyện này, mà là vì... vì một chuyện chính cô cũng không biết.
Nhưng đây là chuyện gì, sao cô lại nghĩ mãi không ra... Là ai đây?
Là ai đã từng nói với cô một câu giống y như thế?
"Nam Kha..."
Trên mặt Phong Quang không có bất cứ biểu cảm gì,"Dừng tay."
Nam Kha hơi khựng lại, rốt cuộc vẫn lựa chọn nghe lời.
Lưỡi dao băng công kích Tần Lạc Hoàng biến mất, trong phòng an tĩnh tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm vậy.
"Phong Quang đừng tức giận."
Nam Kha khom lưng cúi đầu, ghé sát vào mặt cô nhẹ nhàng cười nói:
"Phong Quang muốn ta làm gì, ta liền làm như vậy. Cho nên, Phong Quang đừng giận ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận