Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 6: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 6: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 6: Công lược hoàng đế bệnh tật
Tân Dã khựng lại, im lặng không nói gì.
Hai tay Phong Quang đặt trên bàn chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Tân Dã không còn lời gì để nói. Đã xem qua cốt truyện nên dĩ nhiên cô biết, cái gọi là truyền thuyết Thần Nữ cầu mưa, chẳng qua đều là do Tân Dã dựng nên cả, có cái gọi là Thần Nữ, danh vọng của hắn trong dân chúng sẽ có thể càng thêm lớn mạnh.
Thẩm Ước bỗng nhiên khẽ cười lên tiếng,"Hẳn là ngay cả thần cũng không thể tính chu toàn mọi mặt, ngươi thấy đúng không, Tân tướng quân?"
"Dạ phải."
Tân Dã cúi đầu trả lời, ý lạnh giấu sâu trong mắt. Thẩm Ước tại nhìn về phía Phong Quang,'Vậy không biết Thần Nữ có cách cầu mưa như thế nào?"
"Cái này à. ."
Phong Quang suy nghĩ một lát rồi nói:
"Khi tới lúc, mục sư tự nhiên sẽ nói cho ta."
Nghe được hai chữ "Mục sư", thái dương Tân Dã giật giật, hắn dường như đã tính sai một bước, hiện giờ lại cho nữ nhân không biết đến từ đâu này một thân phận Thần Nữ, nàng ta nhất định sẽ dựa vào cái thân phận này để gây thêm không ít nhiễu loạn cho hắn.
Thẩm Ước dường như thật tin lời Phong Quang nói, hắn cười hỏi: "Thần Nữ có thể nói cho ta, khi nào mới có thể xem như tới lúc không?"
"Chính là... Khi người của một quốc gia đều có thể đồng lòng với quân vương, đợi đến khi mục sư cảm nhận thấy vạn dân một lòng, tự nhiên sẽ giáng xuống thần ý cho ta."
Dáng vẻ cô nghiêm trang nói hươu nói vượn đúng là y như đang kể lại thật.
Thẩm Ước nửa hiểu nửa không,"Thì ra là thế." Tân Dã tại nhìn Phong Quang với vẻ soi mói rất kỹ, vạn dân một lòng trong lời nàng ta nói... có phải đang ám chỉ điều gì hay không? Tâm tình Phong Quang rất tốt, cứ để cho Tân Dã chột dạ trong lòng mà đoán lung tung thôi, cô liền vui vẻ mà ở đó, chờ người nước Nam Thải tới bắt cô là được.
Bởi vì sắc trời sắp tối, Thẩm Ước cực kỳ biết săn sóc người khác nên đã sớm sai người chuẩn bị sẵn đồ ăn, tâm tình Tân Dã hiện tại thật sự không thể coi là tốt, hắn lấy cớ có việc mà cáo lui trước. thán một phen không hổ là đồ ăn do ngự trù trong cung chế biến, cô lại lắc đầu, ra vẻ tiếc hận,"Tân tướng quân không ăn cơm cùng chúng ta. Thật là đáng tiếc."
"Tân tướng quân từ trước đến nay đều lo lắng quốc sự, theo như lời người trong phủ hắn nói, hắn vẫn thường xuyên không có thời gian dùng bữa."
Phong Quang nhìn Thẩm Ước phía đối diện, cô đặt đũa xuống, cảm khái nói: "Ta cảm thấy... Dường như ngài chẳng tỏ vẻ hoàng đế chút nào."
"Làm hoàng đế thì phải tỏ vẻ gì đó sao?" Trong đôi mắt đẹp của Thẩm Ước hơi lộ vẻ mê man.
Cô không khỏi cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, liền cười nói:
"Ngài như vậy cũng rất tốt, chỉ là... nếu có thể bày ra chút dáng vẻ cao cao tại thượng với Tân Dã thì tốt rồi."
"Thần Nữ không thích Tân tướng quân."
Câu hắn dùng chính là câu khẳng định, chứ không phải câu nghỉ vấn.
Phong Quang khẽ gật đầu khẳng định,"Ta đương nhiên không thích hắn."
"Nhưng Tân tướng quân từng nhắc với ta... Hắn vừa gặp đã yêu Thần Nữ, muốn ta có thể ban hôn, nhưng thân phận Thần Nữ tôn quý, ta cảm thấy còn cần phải hỏi ý kiến Thần Nữ một chút mới được."
"Khụ khụ." Phong Quang bị sặc, cô cố nuốt nước miếng mới có thể tạm ngưng,"Ngàn vạn lần đừng ban hôn, ta thật sự không muốn gả cho hắn!"
Thẩm Ước bị dáng vẻ như lâm đại địch của cô chọc cười,"Tân tướng quân có gì không tốt? Hắn văn võ song toàn, chính là đối tượng lý tưởng trong cảm nhận của muôn vàn thiếu nữ nước Đông Dương chúng ta."
"Nhưng ở trong mắt ta lại chẳng đáng giá." Phong Quang tỏ vẽ chính đáng mà nói:
"Vừa nhìn đã thấy được hắn chính loại nam nhân không biết tôn trọng nữ giới, ai gả cho hắn thì người đó xui xẻo."
Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ ghét bỏ, Thẩm Ước không khỏi cảm thấy, Tân Dã đại danh từng lẫy cũng sẽ có ngày bị người ta ghét bỏ, đây đúng là một chuyện hết sức thần kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận