Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 12: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 12: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 12: Công lược người cản thi
"Cô có thể yên tâm."
Hắn an ủi cô,"Chuyện minh hôn này tôi vẫn chưa bao giờ đồng ý. Chờ cô cử hành xong nghi thức, ông tôi không còn cảnh giác như vậy, tôi sẽ lén thả cô rời đi."
"Ông của anh..." Phong Quang vẫn đang hết sức khổ sở, lại chợt nghĩ tới điều gì, cô hỏi: "Có phải anh tên là Ninh Dịch không. '
"Không sai, tôi là Ninh Dịch."
Đôi mắt cô lập tước tỏa sáng lấp lánh,"Vậy thì không được rồi, tôi còn muốn gả cho anh, không thể gả cho ai khác được!"
Ninh Dịch khựng lại một chút, dường như nhận ra việc bế cô lâu như vậy là không ổn, hắn liền để cô xuống, thấp giọng "khụ" một tiếng, mặt hơi đỏ lên,"Tôi một lòng hướng đạo, không có ý định kết hôn."
"Không sao, về sau anh sẽ có."
Cô bước một bước tới gần hắn, vẻ lo lắng sợ hãi vừa rồi đã không còn, cảm xúc hiện tại của cô là cực kỳ hưng phấn.
Ninh Dịch có chút không quen với sự nhiệt tình của cô, hắn tại tui về sau một bước,"Cô không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tôi sẽ nghĩ cách thả cô đi."
"Được nha, tôi tin tưởng anh." Phong Quang cười hì hì nhìn hắn, thấy hắn ngượng ngùng, cô lại hỏi:
"Vì sao ông anh phải làm minh hôn cho một người đã chết mấy trăm năm thế?"
"Nhà họ Ninh chúng tôi có nguồn gốc từ núi Vu Mao, mấy trăm năm trước, một vị tiền bối nhà họ Ninh vì thương cho cô hồn dã quỷ quá mức thê thảm, nên từ đó ông bắt đầu đưa thi thể những cô hồn đã quỷ đó trở về cố hương giúp bọn họ có thể thuận lợi đầu thai."
Ninh Dịch nói:
"Không biết từ khi nào, nhà họ Ninh chúng tôi cũng liền nổi danh là gia tộc cản thi(1), nhưng vài thập niên gần đây, năng khiếu thuật pháp của con cháu nhà họ Ninh chúng tôi lại càng ngày càng thấp, danh tiếng có xu hướng xuống dốc hơn, nên ông tôi."
"Ông ấy biết vị tiền bối kia của nhà họ Ninh các anh chưa từng cưới vợ, nên mới nghĩ ra cách này để dỗ ông ta vui vẻ, muốn ông ta phù hộ để nhà họ Ninh các anh trở lại đỉnh cao của đạo thuật, đúng không?" "Đúng vậy."
Ninh Dịch sờ mũi, hắn cảm thấy ngượng ngùng, không ngờ Phong Quang vừa nghe một chút đã hiểu vấn đề, nhưng dù nói thế nào, thì cũng đều do ông hắn nghĩ ra phương pháp không đáng tin như vậy, nên mới liên luy đến cô gái vô tội này.
Phong Quang thở dài,"Tôi hiểu.""
Nếu là vì nguyên nhân gia tộc, thì lão gia nhà họ Ninh kia chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cô rời đi."Tôi rất xin lỗi, lúc ấy tôi muốn để cô đi, nhưng tôi không ngờ tới, ông không chỉ phải tôi canh giữ một bên mà còn phái thêm người khác nữa..."
Khi đặt đồ của người chết Lại một chỗ, thì đương nhiên phải có người ở đó để chờ, nếu không nhỡ đang tìm cô dâu mà đồ lại bị một người đàn ông nhặt được thì biết làm sao bây giờ.
Phong Quang mỉm cười,"Tôi biết, dù thế nào thì tôi vẫn cảm ơn anh."
"Đợi lát nữa sẽ có người đưa cô đến đại sảnh cử hành nghỉ thức, cô không cần sợ, chỉ là bái đường đơn giản mà thôi." Chẳng qua, cô phải bái đường cùng một cái bài vị.
Phong Quang gật đầu, lúc này Ninh Dịch mới rời đi. Vốn dĩ hắn đến cũng chỉ để an ủi Phong Quang, không thể ở lại lâu quá.
Quả nhiên, khoảng chục phút sau, liền có người tới đưa Phong Quang đi đại sảnh. Vì Ninh Dịch nói cô sẽ không nguy hiểm tính mạng nên cô đã yên tâm hơn nhiều, cô ngoan ngoãn để người ta đội khăn voan lên, để họ đỡ cô vào đại sảnh.
Khi bước qua ngưỡng cửa, cô nghe thấy một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai,"Đừng lo lắng, có tôi ở đây."
Chỉ một câu này đã khiến cô yên tâm hơn trong nháy mắt.
Lão gia nhà họ Ninh uy nghiêm nói:
"Được thành thân với lão tổ tông chúng tôi chính là vinh hạnh của cô.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nếu là vinh hạnh, sao ông không đi mà thành thân với ông ấy?"
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1)Cản thi: Là một phong tục chuyển xác người chết tha hương về quê bằng cách khiến cho xác chết tự đứng dậy và đi về quê nhà bằng""bí thuật"" giúp cho họ được mồ yên mã đẹp yên nghỉ tại quê nhà . Phong tục này được biết đến từ Tương Tây (Trung Quốc)
Bạn cần đăng nhập để bình luận