Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 17: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 17: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 17: Công lược đại thần e-sport
Tề Phương Phương lại lần nữa che mặt mà chạy,"Thầy giáo, em đã nhìn lầm thầy!"
Trong tiếng mưa rơi, rốt cuộc không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Một lúc lâu sau, Phong Quang cúi đầu nhìn Nhan Sách,"Thầy giáo, hình như cô ấy lại hiểu lầm, làm sao bây giờ?"
Nhan Sách buông tay, hắn nằm liệt trên mặt đất, thở dài thật sâu. Dường như đã tuyệt vọng. Mưa càng rơi càng lớn, ở lại đây mãi cũng không ổn.
Phong Quang ngồi dậy từ trên người hắn, lại nhặt áo mình lên che trên đỉnh đầu hắn. Không hề ý thức được hiện tại người đàn ông này đang sa sút tỉnh thần biết bao nhiêu, cô ngồi xổm trước mặt hắn nói:
"Thầy giáo, cứ để em cõng thầy đến bệnh viện đi."
Nhan Sách thử động chân mình, phát hiện vừa rồi ngã trên mặt đất liền bị va vào đá, hiện tại động một chút liền đau đến nghiến răng, hắn ngước mắt nhìn Phong Quang, bỗng nhiên hoài nghỉ không biết nữ sinh này có phải là con khỉ còn chưa tiến hóa hết hay không. Vì thế lúc này, hắn không cự tuyệt đề nghị để cô cõng hắn, bởi vì hắn toàn thân vết thương chồng chất... đã không còn đủ điều kiện để đi Lại nữa rồi.
Phong Quang nhẹ nhàng cống người trên lưng, cô nói:
"Thầy giáo yên tâm, em nhất định sẽ giao thầy đến tay bác sĩ một cách an toàn."
Nhan Sách nhìn sườn mặt cô bị mưa xối, còn chưa kịp mở miệng, cô bỗng nhiên chạy tăng tốc khiến hắn bị sặc gió lạnh.
Trong gió truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của cô,"Thầy cố chịu đựng một lát! Sẽ đến bệnh viện ngay thôi!"
Cô lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi cổng trường, nhìn lại đám xe cộ trên đường cái đuổi không kịp mà bị cô bỏ sau lưng... Nhan Sách có thể xác định, cô bé này tuyệt đối là con khỉ còn chưa tiến hóa hết.
Chạy như điên trong mưa suốt dọc đường, sau khoảng mười phút, ở cửa bệnh viện có một thiếu nữ cõng một người đàn ông hấp tấp vọt vào.
Trong văn phòng bác sĩ khoa ngoại, bác sĩ nhìn cô bé đứng một bên cả người ướt đẫm, lại nhìn người đàn ông ngồi trước mặt vẫn đang mỉm cười... nhưng tóc tai và quần áo đều có vẻ cực kỳ hỗn độn, bác sĩ ngạc nhiên hỏi- "Nhan tiên sinh, anh mới rời khỏi bệnh viện chưa đến một giờ, thế nào mà đã trở lại?"
"Lần này thầy ấy đến khám eo!"
Phong Quang đã trả lời thay Nhan Sách,"Bác sĩ nhìn xem giúp thận của thầy ấy có vấn đề gì không nhé."
Ánh mắt bác sĩ... Bỗng nhiên trở nên có chút khó tả.
Ha ha...
Nhan Sách híp mắt nói:
"Bác sĩ vẫn nên giúp tôi làm kiểm tra toàn thân đi."
Hắn cảm thấy bản thân hiện tại đang mình đầy thương tích, kiểm tra toàn thân là rất cần.
Làm xong một loạt kiểm tra, không cần Nhan Sách yêu cầu, bác sĩ cũng đã chuẩn bị tốt phòng bệnh cho hắn. Đừng nhìn vẻ ngoài Nhan Sách đang tỏ ra rất ổn, những vết thương trên người hắn nếu đặt trên thân thể một người bình thường, chỉ sợ đã đau đến mức muốn kêu lên.
Vì thế, Phong Quang càng thêm áy náy, cô ngồi trước giường bệnh, ánh mắt trông mong nhìn người đàn ông đã thay sang đổ bệnh nhân nằm trên giường bệnh,"Thầy giáo... em rất xin lỗi thầy."
Trong vòng một ngày, cô đã hại hắn vào bệnh viện hai lần, cho dù không ai trách cô, chính cô cũng sẽ thấy ngượng ngùng. Trong lòng cô im lặng rơi lệ, vì sao Hệ thống chủ lại thiết lập cho cô khả năng này chứ? Cô hoàn toàn không thể khống chế được nha.
Quần áo trên người cô vẫn ướt, ngay cả tóc cũng ướt sũng dán lên trên mặt, lại phối hợp với vẻ mặt đáng thương hiện tại của cô, cũng quả thực rất dễ khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Nhan Sách rất có phong phạm nhà giáo mà cười nói:
"Bạn học Hạ vẫn nên về trước thay quần áo đi, nếu như để cảm mạo thì sẽ không ổn."
Nếu thiên kim nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì, hắn liền có thể tưởng tượng ra cảnh cha mẹ cô dẫn người tới trường học gây phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận