Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 33: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 33: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 33: Công lược thái giám
Cô lập tức buột miệng thốt lên,"Chẳng lẽ ngươi đã quên là ta đã nói sẽ đưa ngươi đi du hồ à?"
Ngón tay chạm vào thành chén của hắn hơi tạm dừng một giây:
"Thì ra Thái tử phi vẫn nhớ rõ lời hứa ngày đó, chỉ là một câu nói đùa thôi mà, sao phải coi là thật chứ?"
"Lời nói đùa? Cũng không hẳn là thế..."
Lúc đó cô nghĩ, nếu có thể tình cờ gặp nhau, du hồ với người đàn ông đẹp trai như thế này cũng không tệ, nhưng cô lại nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề khác:
"Khoan đã, ngươi hỏi ta tại sao lại xuất hiện ở đây, thế tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây hả?"
"Đi tuần tra ở tỉnh ngoài trở về, Thái tử phi cho rằng phương pháp thư giãn của ta có gì không ổn sao?"
Hắn cười hiền lành:
"Dù sao, Thái tử phi cũng đã nói sẽ nói với người khác rằng nàng có con với ta, ta xuất hiện ở nơi này thì chẳng có gì kỳ quái cả."
Đúng thế, nếu hắn có thể làm phụ nữ mang thai thì tới chơi thanh lâu có gì kỳ lạ đâu cơ chứ?
Phong Quang cảm thấy mình lại bị giễu cợt một lần nữa, nhưng nghĩ tới chuyện giờ cô đang thân cô thế cô, không tiện trở mặt cãi nhau một trận với hắn. Quan trọng nhất là, cô nghĩ tới Bách Lý Mặc, không biết vị Thái tử kia lúc này đã bị biển người xô đẩy tới nơi nào rồi, hơn nữa hắn còn không nói được, chỉ sợ muốn nói ra thân phận của mình cũng rất khó.
Cô nghĩ một chút, hay là cứ nhờ Tống Vô Hà tìm Bách Lý Mặc giúp, nhưng rồi cô lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này của mình.
Bách Lý Mặc có quan hệ đối địch với hắn, hơn nữa Bách Lý Mặc từng vào thiên lao cũng là do hẳn hãm hại, giờ nói với hắn rằng Bách Lý Mặc đã ra khỏi cung, còn đi lạc, có khi hẳn sẽ lén lút phái người tới giải quyết luôn vị Thái tử đáng thương ấy cũng không chừng.
Tống Vô Hà thấy cô im lặng, dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn hỏi không chút để ý:
"Hôm nay Thái tử phi ra khỏi cung, Thái tử không đi cùng hay sao?"
Quả nhiên sợ hãi cái gì thì cái đó sẽ tới!
Phong Ouanada cảm thấy hơi khẩn trưng trang lồn. nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bình thường. Cô cố tỏ ra trấn định ngồi ở phía đối diện hắn, nói một cách tùy ý:
"Hôm nay Thái tử không rời cung, chỉ có mình ta thôi."
"Thì ra là thế."
Hắn nói bốn chữ này làm người ta không đoán được là hắn có tin hay không, sau đó lại nghe hắn chậm rãi nói tiếp:
"Chắc Thái tử phi biết hôm nay là lễ hoa thần nên mới muốn ra cung xem náo nhiệt rồi."
"Ngươi nói... rất đúng."
Hắn lại liếc nhìn về phía bàn tay trống không của cô,"Thái tử phi là mỹ nhân, thế mà dọc đường đi không có ai tặng hoa cho Thái tử phi sao?"
Tống Vô Hà trước giờ là người có thẩm mỹ cực cao. Hắn không phủ nhận, ở trong mắt hắn, Phong Quang quả thực là một mỹ nhân, chẳng qua hắn đã gặp nhiều mỹ nhân rồi nên thuận miệng khen một câu "mỹ nhân" cũng chẳng có gì.
"Có người tặng hoa cho ta, có điều ta đã từ chối."
Cô nói dối không chớp mắt. Thực ra suốt chặng đường đi, Bách Lý Mặc không rời cô một tấc, những kẻ có muốn tặng hoa chỉ cần liếc mắt cũng biết hai người là phu thê, sao còn xông lên để mất mặt làm gì cơ chứ?
"Thì ra là vậy."
Tống Vô Hà thở dài một tiếng:
"Ta còn nghĩ, nếu không có ai tặng hoa cho Thái tử phi thì hơi thê thảm quá rồi."
Khóe miệng Phong Quang giật giật, không nói gì.
Tuy nhiên chỉ một lát sau, cô lại cảm thấy dưới mắt cá chân có thứ gì đó lành lạnh đang ngọ nguậy, cúi đầu nhìn liền thấy ngay một con rắn xanh biếc đang muốn quấn vào chân cô!
"Á! Có rắn!"
Phong Quang lập tức nhảy dựng lên, cô trốn sang bên cạnh một bước, chân vấp phải cái ghế nên cả người mất thăng bằng, ngã luôn vào trong lồng ngực người đàn ông ngồi đó. Còn... lột luôn cái áo khoác duy nhất trên người hắn xuống nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận