Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 16: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 16: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 16: Công lược đại thần e-sport
"Tôi tin tưởng em không cố ý."
Trên trán Nhan Sách chảy mồ hôi lạnh, trên mặt lại vẫn là dáng vẻ gió nhẹ mây bay, hắn cười:
"Nếu như bạn học Hạ cố ý, tôi nghĩ tôi đã sống không qua hôm nay."
Phong Quang tội nghiệp chỉ chỉ ngón tay vào nhau, ánh mắt bất giác liền nhìn lên eo hắn, cô thật sự đang lo cho eo hắn, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, khi một người nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó của bạn, bạn sẽ liền cảm thấy hơi... bỉ ổi.
Đại khái là chính cô cũng chưa nhận ra...
Nhan Sách hết sức thân thiện nói:
"Nếu bạn học Hạ không có việc gì, vậy tôi liền đi trước."
"Thầy giáo muốn đi đâu vậy?!"
Hắn rất nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ,"Bệnh viện."
Cảm giác áy náy của Phong Quang liền lập tức tuôn ra,"Em cùng thầy giáo đi bệnh viện..."
"Không phiền em, tôi tự đi là được."
"Nhưng mà em đã khiến thầy bị thương, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm đưa thầy đến bệnh viện mới phải."
"Bạn học Hạ không cần cảm thấy áy náy, dù sao em cũng không cố ý, tôi tự mình đi bệnh viện là được."
Hắn liên tục từ chối như vậy, chẳng qua cũng là vì muốn giữ khoảng cách với cô. Hắn thực sự lo lắng, nếu mình tiếp xúc với cô nhiều hơn, hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Điều này không phải nói ngoa, mà là sự thật, nhưng thiếu nữ trước mặt hắn này lại nghe mãi không hiểu. Nhan Sách trầm mặc trong chốc lát,"Tôi thật sự có thể tự đi."
"Không được, thương gân động cốt một trăm ngày, tay thầy vẫn chưa lành, hiện giờ eo lại không tốt, nếu để một mình thầy đi thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng, vậy biết phải làm sao bây giờ?"
Cô quay đầu lại nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai mình mà nói:
"Thầy yên tâm, sức em rất lớn, em tuyệt đối cõng nổi thầy."
Đây không phải vấn đề sức cô có lớn hay không! Đây là vấn đề hình tượng của hắn!
Nhan Sách lui ra phía sau một bước,"Tôi có thể gọi hiệu trưởng đến đưa tôi đi bệnh viện, thật sự không phiền bạn học Hạ lo lắng."
"Nhưng mà..."
Nhan Sách mỉm cười,"Tôi là thầy giáo. Tôi hy vọng người làm học sinh như bạn học Hạ có thể nghe lời tôi."
Phong Quang mếu máo,"Vậy được rồi..."
Cô cảm thấy sắc mặt hắn tái nhợt... giống như thân thể rất đau, nhưng khổ nỗi hắn lại tỏ ra thản nhiên như vậy, nên dù cô muốn ân cần cũng không được nữa.
Đúng lúc này, bầu trời xám xịt lại hiện lên một tia chớp, rồi bỗng đổ mưa to.
"Trời mưa, thầy giáo đừng để bị cảm!"
Phong Quang cởi áo khoác của mình ra trùm lên đầu Nhan Sách.
Nhan Sách lại lần nữa lui ra phía sau một bước,"Không cần..."
Bị mưa xối ướt nhẹp nên giày của Phong Quang có chút trơn, cô lại lần nữa trượt chân,"Rầm" một tiếng. Lần này là đẩy ngã người ta lên mặt cô.
"Thầy giáo! Nhất định em đã hiểu lầm thầy..."
Tề Phương Phương lại lần nữa chạy về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả lời nói liền đột nhiên im bặt.
Lúc này Phong Quang đang ghé vào trên người Nhan Sách, quần áo hai người đều bị nước mưa Làm ướt nhẹp, mơ hồ có thể thấy được dáng người hoàn mỹ, lại thấy áo ngoài của Phong Quang đang rơi trên mặt đất, mà tay Nhan Sách... lại đang đặt trên ngực Phong Quang. .
Toàn bộ hình ảnh này, nhìn thế nào cũng là bọn họ đang làm chuyện không tiện miêu tả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận