Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 46: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 46: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 46: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang nghe Lưu Tuần nói xong, cô liền bâng quơ cảm thán một câu,"Anh đúng là sỉ tình mà."
Lưu Tuần cười cười,"Chắc hẳn cô Hạ không hiểu được loại tình cảm này, đúng chứ?"
"Việc coi chính sinh mệnh mình như trò đùa thì tôi không muốn hiểu."
"Chờ tới khi cô Hạ có người mà cô thực lòng thích, cũng sẽ hiểu rõ thôi."
"Người tôi thực lòng thích..." Cô nhìn Kỳ Vị đang nói chuyện với Dương Hồi, đột nhiên hỏi Lưu Tuần,"Anh cảm thấy tôi có thích Kỳ Vị không?"
Lưu Tuần suy nghĩ một lát,"Dựa theo biểu hiện trước kia của cô Hạ thì hẳn là thích."
"Nhưng nếu Kỳ Vị... nếu hắn cũng có vấn đề về tỉnh thần như Dương Hồi, nếu hắn muốn giam tôi Lại, thì tôi sẽ không còn muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa. Tôi không giống anh." Lưu Tuần khựng lại hồi lâu, hắn dường như đã hiểu ra điều gì, lại giống như không, có lẽ do cô chưa tin tưởng hắn , Lưu Tuần ngập ngừng.
Tin tưởng?
Hai chữ này khiến cô sửng sốt trong chốc lát. Cô bỗng nhiên nhớ tới, bắt đầu từ lúc biết thân phận của Kỳ Vị, tràn đầy đầu óc cô đều là suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn khỏi hẳn, thứ gọi là tin tưởng này, vốn hoàn toàn không tồn tại.
Không sai, trước nay cô đều chưa từng tin tưởng hắn, tựa như cô không bao giờ tin hắn sẽ thích cô vậy.
"Anh Lưu." Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hơi mỉm cười,"Cô Dương được anh thích như vậy thật hạnh phúc, chỉ tiếc, tôi không phải anh, có rất nhiều chuyện tôi không thể làm được."
Ví dụ như sự hoài nghi, thiếu tin tưởng của cô đối với hắn, đây là một sự thật rất khó thay đổi, tương tự, cô cũng rất rõ ràng, từ trước đến nay cô đều chưa từng tin tưởng hắn, cho dù vậy thì đã sao, Kỳ Vị không phải Dương Hồi, cô cũng không phải Lưu Tuần.
Lưu Tuần là một người rất thông minh, từ trước đến nay hắn không bao giờ cố hỏi người khác về vấn đề mà họ không muốn nói đến.
Nhìn về bầu trời trên biển ở đằng xa, hắn chuyển đề tài,"Ở trên đảo "Rồi sẽ có." Phong Quang cũng nhìn về phía bầu trời xanh kia,"Một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này."
Ở đằng xa, Dương Hồi gọi tên Lưu Tuần, bảo hắn rời đi cùng cô ta. Lưu Tuần nói tạm biệt Phong Quang rồi rất nhanh chóng chạy qua đó. Phong Quang ngồi trên bờ biển, Kỳ Vị đi tới rất nhanh, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa đỉnh đầu cô cười nói:
"Phong Quang đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi nghĩ... Hóa ra màu trời và màu biển lại không giống nhau."
"Còn gì nữa?"
Cô lười biếng hỏi: "Còn cái gì?"
"Chẳng lẽ Phong Quang không hề nghĩ tới việc bước xuống biển sao?"
Cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Kỳ Vị cười ôm lấy cô, hắn thấp giọng nói khế,"Khi người chìm trong nước sẽ không thể nào hô hấp được, cảm giác hít thở không thông sẽ rất khó chịu, mà khi người bị ngâm quá lâu trong nước, thì toàn thân sẽ sưng vù, đến lúc đó... Phong Quang sẽ không còn là Phong Quang xinh đẹp như trước nữa."
Tay cô run lên nhè nhẹ.
"Hóa ra Phong Quang vẫn giữ cái vỏ sò này." Nắm lấy tay cô, hắn sung sướng cười khẽ một tiếng, giống như khen thưởng mà hôn lên môi cô một cái thật sâu, giữa lúc môi lưỡi triển miên, hắn thấp giọng nói,"Nếu Phong Quang thích, tôi sẽ tìm thêm thật nhiều vỏ sò đẹp để khác tặng cho em."
Một lúc lâu sau, nụ hôn triển miên này kết thúc, sau khi cô im lặng nhìn khuôn mặt hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
"Kỳ Vị... Nếu tôi chết rồi, anh có cho tôi tự do không?"
"Phong Quang sẽ không chết."
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cô. Môi cô vẫn đang đỏ hồng đầy vẻ dụ hoặc, đây là kiệt tác của hắn,"Phong Quang có rất nhiều thứ phải bận tâm, cho nên... em sẽ không chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận