Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 59: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 59: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 59: Công lược phù thủy hắc ám
Hermann khẽ vỗ về quan tài thủy tỉnh, đôi mắt chăm chú nhìn "cô bé" nằm bên trong đó.
Hắn những tưởng mình không thể chế tạo ra một thể xác hoàn mỹ cho Phong Quang, cũng đã mất rất rất nhiều thời gian cho việc đó. Đây là thân thể hắn vừa lòng nhất, bởi thân thể này thực sự quá giống cô bé năm đó đã nói màu tóc hắn là màu mật ong.
"Hermann... Người điên rồi."
Arnold theo bản năng thốt ra câu đó. Nếu Hermann không điên, thì sao hắn lại có thể nghĩ đến chuyện kỳ lạ như vậy?
Cái gì mà phương pháp sống vĩnh cửu, cái gì mà chế tạo thể xác để sắp đặt linh hồn... Những thứ đó đều không phải điều người thường có thể nghĩ đến.
Hermann ngước mắt, điều không phù hợp với khuôn mặt không biểu cảm của hắn chính là đôi mắt xanh thằm trong lành như biển rộng.
"Người thường luôn khó mà hiểu nổi sự vĩ đại của Thần. Cho nên, sinh mệnh của ngươi ngắn ngủi như ve mùa hạ, mà ta... ta và Wendy, chúng ta sẽ có thể thực sự chứng kiến sông cạn đá mòn."
"Hermamn."
Giọng Arnold phát lạnh, tay hắn đã đụng đến kiếm bên hông,"Cho nên ngươi chấp nhận đưa ta tới chứng kiến bí mật của ngươi, muốn nói nhiều với ta như vậy là vì sao?"
"Bởi ta sẽ không cần lo lắng người chết không giữ được bí mật."
Arnold cảm nhận được sự áp bách ập tới, giống như một con dã thú chạy trong rừng lại gặp phải một dã thú mạnh hơn,"Hermann, ngươi đừng quên, Wendy còn đang bị nhốt trong đại lao chờ ngươi. Ở đại lao vương cung, dù ma pháp gì ngươi cũng sẽ không dùng được, chỉ một mình ta mới có chìa khóa phòng giam của Wendy."
"Vương cung?"
Vào giờ phút này, giọng điệu nghi vấn của Hermann tràn đầy tính châm chọc,"Quên không nói cho ngươi, hơn hai trăm năm trước, người lập nên cấm chú không cho sử dụng ma pháp cũng là ta."
"Cái gì?"
Thân mình Amold cứng đờ.
"Ta muốn có được chìa khóa của ngươi mà không dùng ma pháp đi tìm Wendy, chẳng qua là vì ta rất sợ nếu Wendy thấy cảnh ta giết người, cô ấy sẽ bởi vậy mà sợ hãi ta."
Nếu Hermann thật sự muốn đến nhà lao cướp Phong Quang đỉ, vậy tất nhiên hắn sẽ phải giết rất nhiều ngục tốt ngăn cản. Chỉ mấy chục mạng người mà thôi, Hermann cũng không coi là gì cả, nhưng Phong Quang lại không giống vậy. Cô là công chúa, vẫn chưa từng thấy bất kể cảnh tượng máu me nào, Hermann không muốn khiến Phong Quang bị ám ảnh.
"Hiện tại ngươi đã nói tất cả với ta, cho nên... ngươi có thể động thủ."
Arnold rút kiếm ra,"Nhưng Giám mục đại nhân, ta lại không phải người dễ dàng bỏ tay chịu trói."
Arnold tốt xấu gì cũng làm ky sĩ nhiều năm như vậy, tuy nói hắn vì ôm mục đích báo thù mới lên làm ky sĩ, nhưng trừ điều đó ra, những phẩm chất mà ky sĩ nên có thì hắn cũng không thiếu gì. Huống chỉ, sau khi biết tất cả mọi chuyện, hắn càng thêm chắc chắn rằng, kẻ thù của hắn không phải toàn bộ Tòa Thánh, mà chỉ là người đàn ông này thôi.
Bởi vì Hermann nên mới có Tòa Thánh, cũng là vì Hermann nên mới có nhiều giáo đồ cuồng tín như vậy, cuối cùng diễn biến thành tình trạng những người không tôn thờ Tòa Thánh đều bị dán nhãn dị giáo đồ rồi bị đưa lên pháp trường xử tử.
Giống như cảnh tượng cha mẹ Arnold bị bắt đi rồi giết chết trong ký ức của hắn vậy.
Hermann cũng không hề cử động, hắn chỉ bình thản nói:
"Kemia, đến giờ ăn cơm rồi."
Căn phòng bỗng lay động dữ dội, trần nhà vỡ vụn ra, một con vật khổng lồ giống bạch tuộc nhưng tại không phải bạch tuộc nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận