Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 18 - Chương 15: Công lược thợ săn ma cà rồng

Quyển 18 - Chương 15: Công lược thợ săn ma cà rồngQuyển 18 - Chương 15: Công lược thợ săn ma cà rồng
Không biết là ai mở miệng khẩn cầu nói với cô:
"Đại nhân... Chúng tôi chỉ muốn thử một chút máu tươi mà thôi, sẽ không giết cô ta đâu."
"Chúng tôi không dám tranh đoạt đồ ăn với đại nhân đâu..."
Bọn họ thi nhau nói dăm ba câu, trong mắt bọn họ, Phong Quang rõ ràng là định ăn mảnh, mà bọn họ cũng chỉ cầu xin được chia một thìa canh mà thôi.
Cái gì mà chỉ hút một ít máu chứ?
Phong Quang biết rõ, nếu cô giao Tăng Tuyết cho bọn họ, chờ bọn họ nếm được hương vị máu tươi rồi thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí,
Tăng Tuyết căn bản không thể nào sống mà trở về được.
Tăng Tuyết trốn sau lưng Phong Quang hỏi với vẻ khó hiểu:
"Khoan đã... tại sao các cậu lại muốn uống máu của tôi chứ?"
Nghe được giọng cô ta, ánh mắt của đám ma cà rồng càng hẳn lên những tia đỏ tươi như máu.
Phong Quang cảm thấy không ổn, cô lại lạnh lùng buông lời cảnh cáo:
"Nội quy nhà trường có quy định, không thể tấn công con người trong phạm vi nhà trường, nếu không sẽ giao cho Hiệp hội thợ săn xử lý, các người đều đã quên rồi sao?"
Hiệp hội thợ săn là cái tên rất có lực uy hiếp, vài ma cà rồng cấp A đưa mắt nhìn nhau rồi bắt đầu lui lại, nhưng bọn họ cũng biết, đám ma cà rồng cấp thấp sẽ không dễ dàng từ bỏ món ăn ngon trước mặt kia như thế, chỉ cần đến khi có hỗn loạn xảy ra, bọn họ cử xông lên hồi của là được rồi.
Một trận gió lại nổi lên, gió càng khuếch tán mùi máu tươi nồng đậm hơn, Phong Quang nghe thấy có không ít âm thanh nuốt nước miếng.
Quả nhiên, không biết là ai nhảy dựng lên đầu tiên, răng nanh của hắn ta lập tức dài ra, nhào thẳng về phía Tăng Tuyết. Đúng lúc hắn ta sắp chạm được vào người Tăng Tuyết thì một ngọn lửa hình con rồng đột nhiên xuất hiện, người nọ không né người tránh kịp nên đâm trúng vào ngọn lửa. Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã từ trên không trung xuống đất, cả người bị lửa đỏ hừng hực bao phủ. Không ai giúp hắn ta. May mà ngọn lửa cũng không định lấy mạng hắn ta. Hắn ta lăn lộn trên mặt đất vài cái, ngọn lửa đã bị dập tắt, mà hắn ta thì chẳng khác nào động vật nhỏ bị thương, lê lết thân mình, trốn về phía rừng cây. Tư Đồ U đút một tay trong túi quần, trong lòng một bàn tay khác nổi lên ngọn lửa màu đỏ, hắn ta chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Quang, nhìn lướt qua đám huyết tộc với ánh mắt khinh thường, thong thả nói:
"Một đám tạp nham, đồ ăn mà bổn thiếu gia còn chưa được thưởng thức, các ngươi thì có tư cách gì mà đòi nhấm nháp chứ hả?"
Đám ma cà rồng kia không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước.
Rốt cuộc Phong Quang cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu nam chính đã ra tay thì chắc chắn nữ chính sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa. Thực ra, cô đã sớm biết là Tư Đồ U tới đây rồi, nhưng hắn ta vẫn luôn không ra mặt nên trong lòng cô mới thấy hoảng hốt, lo lắng liệu có phải do bản thân cô tạo ra hiệu ứng cánh bướm gì nên nam chính mới không định làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa không.
Mà lúc này, Tăng Tuyết lại kinh ngạc thốt lên:
"Các cậu... Các cậu là ma cà rồng."
"Đúng là đứa con gái ngu ngốc."
Ngọn lửa trong lòng bàn tay Tư Đồ U vụt tắt, hắn đút luôn tay đó vào túi quần:
"Sự tình đã rõ ràng thế rồi mà giờ mới hiểu ra.
Tăng Tuyết nắm chặt tay Phong Quang,"Phong Quang... Bọn họ là ma cà rồng..."
Tư Đồ U cười lạnh một tiếng:
"Đúng là ngu ngốc, chẳng lẽ cô còn không nhận ra Hạ Phong Quang cũng là đồng loại của bọn tôi à?"
"Phong Quang..."
Tăng Tuyết không dám tin hỏi:
"Cậu cũng là... cậu cũng là..."
Phong Quang thở dài, gật đầu: "Phải."
Tăng Tuyết không khỏi thả cánh tay cô ra, lùi về sau một bước.
x**xx*xx*x*x*+*
Đúng lúc này, lại có một huyết tộc khác vọt ra, đương nhiên, hắn ta nhanh chóng bị một ngọn lửa hình rồng khác đánh bại.
Tư Đồ U thu tay lại, mày nhíu chặt.
Phong Quang cũng nhíu mày, nói:
"Có gì đó không đúng." lên..."
Tư Đồ U cũng trầm ngâm một hồi,"Một huyết tộc cấp B mà sao lại giống một huyết tộc cấp C vậy chứ?"
Phong Quang nhìn thấy điểm đỏ trong bóng tối càng lúc càng nhiều thì lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc:
"Tư Đồ U, ở đây có bảy trăm tám mươi mốt tên huyết tộc, anh có thể giải quyết được toàn bộ không đấy?"
Tư Đồ U sững ra, nói với cô bằng giọng bất mãn:
"Hạ Phong Quang, ý cô là gì hả, giao hết cho tôi giải quyết ấy à? Cô thì làm gì? Ở sau lưng vẫy cờ trợ uy cho tôi hả?"
"Tôi cũng muốn hỗ trợ lắm chứ bộ."
Phong Quang nhìn Tư Đồ U bằng ánh mắt chân thành, sau đó nói ra một câu làm đối phương không thể tin nổi:
"Nhưng mà tôi chưa thức tỉnh thiên phú, tôi không giúp anh được."
"Cô đùa tôi đấy à?"
Giống như cô dự đoán, Tư Đồ U hoàn toàn không tin,"Cô là thuần huyết, năng lực của cô hơn đám tạp nham kia rất nhiều cơ mà? Cô lại nói với tôi là cô chưa thức tỉnh năng lực? Hạ Phong Quang, chẳng lẽ cô phải che giấu thực lực tới nước này cơ à?"
Phong Quang nhún vai,"Tôi chưa từng đi săn, anh nói tôi lấy năng lực ở đâu ra chứ?"
".. Hạ Phong Quang, đừng có đùa nữa."
Ở đây nhiều ma cà rồng giống như ma chết đói thế này, cho dù Tư Đồ U có mạnh cỡ nào thì hắn ta cũng không thể dùng sức của một người để tiêu diệt cả mấy trăm kẻ như thế được.
Phong Quang chỉ chớp mắt, không nói gì.
Cô dùng ánh mắt nghiêm túc trả lời cho hắn ta biết, cô không hề nói đùa.
Tư Đồ U đỡ trán, thực sự muốn một chiêu giải quyết cô nàng này trước cho xong.
Nhưng đám ma cà rồng đã mất lý trí kia cũng chẳng cho họ có thời gian thương lượng với nhau, đang dần từng bước, từng bước, kết bè kết đội cùng nhau tiến lên.
Tuy rằng tính cách Tư Đồ U rất đáng ghét, nhưng hắn ta lại được tiếp nhận giáo dục của quý tộc nên vẫn có phong độ đàn ông. Hắn ta chắn thanh đao lửa dài nóng rực, những người xông lên đầu tiên bị thanh đao của hắn làm bị thương. Nhưng Tô Đồ U không phải người không biết chừng mực, hắn ta biết đám ma cà rồng này đều là cậu ấm cô chiêu xuất thân từ các gia tộc lớn, thế nên hắn ta cũng chỉ đánh ra chiêu đủ để làm bọn họ mất đi năng lực hành động chứ không hề lấy mạng ai.
Nhưng cho dù Tư Đồ U có là nam chính, có được buff mạnh thế nào đi chăng nữa, thì với việc phải bảo vệ thêm hai kẻ vô dụng, tay trói gà không chặt, hắn ta cũng lực bất tòng tâm, không thể nào chu toàn mọi mặt được.
Bên này, hắn ta vừa mới hạ gục một tên ma cà rồng đánh lén Tăng Tuyết thì bên kia, một ma cà rồng khác lại đánh lén Phong Quang, cho dù Tư Đồ U có phản ứng nhanh tới mức nào cũng không thể lập tức xông lên ứng cứu.
Tư Đồ U nhíu mày kêu lên:
"Hạ Phong Quang!"
Phong Quang cũng khá nhanh nhẹn, tuy rằng cô không có bản lĩnh trực tiếp đánh nhau nhưng cô vẫn có thể trốn, trốn được một tên nhưng lại không thoát được tên thứ hai. Đúng lúc một nữ ma cà rồng tóc dài sắp đụng được vào người cô thì bỗng nhiên có một con sói cao lớn xông ra, dùng móng vuốt sắc bén của mình hạ gục luôn nữ ma cà rồng đang định tập kích Phong Quang.
Tư Đồ U thấy thế thì lên tiếng nghỉ vấn:
"Là người sói 2"
Mẹ kiếp, là người sói!
Phản ứng bản năng của Phong Quang là chạy càng xa càng tốt, nhưng cô còn chưa kịp chạy được hai bước thì đã lại có một người sói cao như người thường khác vọt ra chắn trước mặt cô. Cả người Phong Quang ngã nhào lên lưng sói, con sói đó rú lên một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất, chở cô biến vọt vào trong rừng cây và biến mất. Một con sói khác đang đánh nhau với ma cà rồng cũng không ham chiến mà nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
"Meo -"
Con mèo nhỏ màu đen liếm móng vuốt, đi về phía người sói vừa biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận