Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 13 - Chương 19: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Quyển 13 - Chương 19: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 19: Công lược người đàn ông đuôi rắn
"Bảo cô đi đầu thai? Ta điên rồi mới bảo cô đi đầu thai."
Mạnh Bà bĩu môi, lại cười nói:
"Cô là người Nại Hà nhìn trúng, đương nhiên ta phải giữ cô lại rồi. Mặc dù gần đây thi làm quỷ sai càng ngày càng khó, nhưng ta là ai cơ chứ.
Ta là người có lý lịch già nhất của địa phủ, chỉ cần ta mở miệng kêu Phán quan châm chước cho cô, việc cô trở thành nhân viên công vụ ở địa phủ dễ như trở bàn tay."
Con người sau khi chết đúng là sẽ biến thành ma, nhưng cũng sẽ có hai lựa chọn, một là đầu thai chuyển thế, hai chính là ở lại địa phủ làm quỷ sai. Cũng không phải là hồn ma nào cũng có thể làm quỷ sai được, còn phải trải qua kỳ thi tương tự với nhân viên công chức, nếu thi đỗ rồi mới có thể chính thức trở thành nhân viên trong biên chế.
Phong Quang dừng lại một lúc lâu:
"Tôi và người đàn ông tên Nại Hà đó thật sự không có gì, tôi chỉ vì nghĩ đến mình đã chết... nên không nhịn được mà khóc thôi."
"Vậy sao?"
Mạnh Bà dừng một lát:
"Nại Hà thật sự chưa làm gì cô à?"
Cô than thở:
"Thật sự không có."
"Thằng nhóc đó đúng là ngu ngốc! Người đẹp trong lòng mà có thể ngồi ôm không làm loạn."
Mạnh Bà đập bàn, có thể thấy bà ta đang cực kỳ thất vọng về Nại Hà.
Qua hồi lâu, Phong Quang mới bút rút nói ra một câu:
"Cho nên bây giờ bà biết tôi và anh ta không có gì rồi chứ?"
"Tôi biết rồi, nhưng cũng không sao."
Mạnh Bà lại tắt lửa giận, ngồi xuống, thần bí khó lường nói:
"Cho dù bây giờ hai người không có gì, nhưng sau này thế nào cũng sẽ có gì đó, sớm muộn gì nó cũng sẽ thích cô, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Phong Quang ngẩn ra: "Nại Hà nó..."
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận vừa rồi của Nại Hà, Mạnh Bà suy nghĩ một chút, nói được một nửa lại sửa lại:
"Để tương lai nó tự nói cho cô biết thì hơn, cô chỉ cần tin tưởng, cô và nó có duyên phận không bình thường là được."
"Duyên phận? Bà nói là... tôi tới địa phủ hai lần?"
"Phật nói không thể nói, không thể nói."
Mạnh Bà lắc đầu thần bí, rất có ý thiên cơ bất khả lộ.
Phong Quang càng không rõ Mạnh Bà có ý gì, nhưng bà ta không chịu nói nhiều, hết cách rồi, cô cũng chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ Mạnh Bà thôi.
trong nhận thức của Phong Quang, Mạnh Bà chính là một thiếu nữ bất lương, bây giờ bà ta cứ dùng cái ánh mắt nhìn con dâu nhìn chằm chằm cô, trong lòng cô vô cùng không được tự nhiên. Trong địa phủ, trừ vong hồn ra, ai ai cũng đều mặc cổ trang, chỉ có Mạnh Bà là khác người, nhưng Phong Quang thì không thích khác người.
Mạnh Bà lục tung tủ lên, khó khăn lắm mới tìm được một cái váy màu xanh rất lâu không mặc đến, trực tiếp ném váy cho Phong Quang, lại dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mạnh Bà, mấy ngày này Phong Quang đều đi theo bên cạnh Mạnh Bà trông coi trên cầu Nại Hà.
Công việc này... cũng chính là rót cho người phải đi đầu thai một chai nước Vong Xuyên trong truyền thuyết. Một khi uống nước Vong Xuyên rồi, bọn họ sẽ quên hết chuyện trước kia.
Phong Quang thấy rất nhiều người lúc bắt đầu còn đang khóc nháo nói không muốn quên chồng hoặc vợ, mà đến khi uống một chén nước Vong Xuyên xong, bọn họ đã không giữ được sự kiên trì lúc đầu nữa. Những người không muốn quên cũng không còn tồn tại trong đầu bọn họ. Cuối cùng, bọn họ bình tĩnh đi qua cầu Nại Hà, đi hết đường hoàng tuyền, sẽ là một cuộc sống mới.
Phong Quang đứng ở bên cạnh Mạnh Bà, cầm một chai nước Vong Xuyên lên, vẻ mặt có chút xúc động.
Mạnh Bà tinh mắt, rút chai nước Vong Xuyên ra:
"Cái này cô không thể động lung tung được, nếu như cô uống rồi, sẽ mất đi ký ức, cô lại không đi đầu thai, mất ký ức thật rồi thì không vui đâu."
*x+*xx*xx*x***
Phong Quang dời mắt khỏi nước Vong Xuyên:
"Tôi không thèm uống đâu, tôi chỉ tò mò là những nước này lấy từ đâu nào uống cạn nước này không?"
"Nước Vong Xuyên đương nhiên là lấy từ sông Vong Xuyên rồi."
Mạnh Bà giải thích với cô:
"Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, từ lúc địa phủ tồn tại, sông Vong Xuyên đã bắt đầu tồn tại, nước sông Vong Xuyên vô hạn, vô tận, sao có thể có một ngày uống cạn được?
Phong Quang kinh ngạc:
"Thần kỳ như vậy sao? Vậy sông Vong Xuyên ở đâu? Tôi có thể đi xem chút không?"
"Sông Vong Xuyên hả, đi qua biển hoa bỉ ngạn là đến, cũng không xa lắm. Cô đi dọc theo con sông là có thể nhìn thấy một cái hồ, cái hồ đó chính là sông Vong Xuyên, cô muốn đi thì đi đi."
Mạnh Bà nói xong lại bắt đầu bận rộn làm việc, nhìn một ma nữ đang khóc sướt mướt nói:
"Khóc cái gì mà khóc? Uống xong nước Vong Xuyên rồi bảo đảm cô không khóc nữa!"
Phong Quang nhìn biển hoa màu đỏ cách đó không xa, từ từ đi xuống cầu gỗ lim, tiến vào trong biển hoa. Đây là lần thứ ba cô đi vào biển hoa, cảnh sắc xung quanh không có khác biệt với lần đầu tiên cô đến. Cô đột nhiên nghĩ đến Nại Hà, cái người đàn ông khi còn là đứa bé sơ sinh xuất hiện bên cạnh cầu Nại Hà cho nên được gọi là Nại Hà.
Mạnh Bà từng nói, Nại Hà không phải là quỷ sai, hắn cũng không phải là quỷ, nhưng biển hoa này là địa bàn của hắn.
Cô không biết liệu mình có gặp hắn không, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đừng gặp thì hơn. Cô men theo con sông chảy qua bên dưới cầu Nại Hà, cũng không biết đi bao lâu, hoa bỉ ngạn trước mặt cô càng ngày càng ít, trước mắt cô là một thác nước đổ từ trên núi cao xuống. Nước chảy vào hồ, nước trong hồ lại hợp thành một con sông, chạy dài trong biển hoa.
Vong Xuyên không phải là một con sông, mà là một cái hồ. Nước trong hồ trong suốt nhìn thấy đáy, đá dưới đáy nước nhẫn bóng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà nơi này cũng không có sinh vật cá tôm gì cả, trừ nước ra cũng chỉ có đá dưới đáy nước mà thôi.
Phong Quang nhìn thấy bóng của mình trên mặt nước, cô ngồi xổm ở ven hồ, im lặng đến ngây người. Một con bướm màu đen bay xung quanh cô, dần dần cũng gọi thần trí của cô trở lại. Từ lần đầu tiên tới nơi này cô đã cảm thấy kỳ quái rồi, sao bướm trong địa phủ lại có màu đen hơi trong suốt, giống như là thủy tinh dùng thạch anh đen chế tạo thành? Từ trước đến nay cô chưa từng hỏi, Mạnh Bà cũng không giải thích với cô. Cô đột nhiên hiếu kỳ giơ tay ra, lúc sắp chạm vào cánh của con bướm màu đen xinh đẹp, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay cô.
Phong Quang ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông quần áo đen tóc trắng không biến đến đây từ lúc nào.
Nại Hà nói:
"Cô không thể chạm vào bướm đen."
"Tại sao?"
"Hoa bỉ ngạn là dùng nước mắt của linh hồn trên cầu Nại Hà tưới đẫm mà thành, mỗi một đóa hoa bỉ ngạn đều sẽ sinh ra một con bướm đen, bướm đen là nơi gửi lại ký ức kiếp trước của bọn họ. Lúc tuổi thọ của mọi người đã hết, họ đi đến địa phủ, con bướm đen thuộc về bọn họ sẽ vờn quanh họ. Một khi cô chạm vào bướm đen..."
Nại Hà chậm rãi nói:
"Cô sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước của mình."
Tay Phong Quang run lên:
"Ký ức của kiếp trước..."
"Nhớ lại chuyện của kiếp trước, rất dễ khiến cô mất phương hướng ở trong hai cuộc sống, tâm tình của cô sẽ sụp đổ cũng chưa biết chừng."
"Trước kia tôi vẫn luôn mơ một giấc mơ..."
Nại Hà im lặng một lúc, vẫn hỏi:
"Giấc mơ gì?"
"Mơ có một người phụ nữ, bởi vì người đàn ông mà chết."
Phong Quang ngơ ngẩn nói:
"Từ khi tôi có ký ức đều mơ thấy giấc mơ đó, nhưng tôi luôn không nhìn rõ đôi nam nữ trong giấc mơ trông như thế nào. Sau đó... sau đó tôi gặp Vân Tế rồi, tôi đã không còn mơ giấc mơ đó nữa... Nại Hà, anh nói xem, giấc mơ mà tôi luôn mơ đó, có phải chính là chuyện xảy ra ở kiếp trước của tôi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận