Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 63: Công lược trạch nam game thủ (Kết)

Quyển 32 - Chương 63: Công lược trạch nam game thủ (Kết)Quyển 32 - Chương 63: Công lược trạch nam game thủ (Kết)
Tuy Phong Quang nói không cần Yến Quy chứng minh điều gì, cô cũng nguyện ý gả cho hắn, hơn nữa không lâu sau đó, hôn lễ của bọn họ cũng đã được bàn bạc tổ chức rồi.
Nhưng tóm lại Yến Quy vẫn làm chút gì đó, ví dụ như, khi Phong Quang đang chọn bánh kem thì nhận được điện thoại của Mộc Huân gọi đến, cô vẫn còn hơi mờ mịt.
"Trời ạ, Phong Quang, cậu biết không? Nhà họ Lư xảy ra chuyện lớn!"
Mộc Huân vừa gọi đến liền gào không ngừng,"Đúng là chuyện siêu siêu lớn nha!"
Phía bên kia của Mộc Huân truyền đến một giọng nam cười nhạo,"Cô cứ gào lên như vậy, chị dâu có thể biết được chuyện gì xảy ra mới là kỳ quái."
"Tề Giác chết tiệt, anh câm miệng cho tôi!"
Mộc Huân không kiên nhẫn hét lên một tiếng,"Tôi và Phong Quang nói chuyện, đến lượt anh xen vào à?"
"Được được được... Mộc đại tiểu thư, ngài nói chuyện đi, tiểu nhân tôi xin câm miệng."
Giọng Tề Giác thật sự bất đắc dĩ.
Phong Quang không hỏi Mộc Huân sao lại ở cùng một chỗ với Tề Giác, cô hỏi:
"Cậu rốt cuộc muốn nói Lư gia xảy ra chuyện lớn gì?"
"Ồ, đúng đúng đúng, tớ suýt chút nữa đã quên là đang gọi điện thoại."
Lực chú ý của Mộc Huân trở về với cuộc điện thoại bên này, cô cười gian nói với Phong Quang:
"Người trong giới đều biết, Lư lão gia là người mê tín, cũng không biết ông ta nghe đạo trưởng nào nói mà liền tin chắc Lâm Quả chính là vị phu nhân mất sớm kia của ông ta chuyển thế, hiện tại ngày ngày đều suy tính làm cách nào để trâu già gặm cỏ non mà bắt lấy Lâm Quả. Cậu cũng biết đấy, Lâm Quả và Lư đại thiếu gia dây dưa không rõ, Lư Chỉ Viễn lại là người có "tấm lòng lương thiện", dĩ nhiên là không thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ trẻ trung như Lâm Quả bị bắt thành mẹ kế của hắn. Cũng không biết ai tiết lộ chuyện Lư Chi Viễn trước kia sống chết theo đuổi Lâm Quả, hiện tại mọi người đều đang nói cha con nhà họ Lư tranh nhau một người phụ nữ, ngày mọi người còn đang chờ xem náo nhiệt đấy."
Phong Quang nghe xong, không hiểu sao trong lòng lại không cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, có lẽ là cô thật sự đã không còn để tâm tới Lư Chi Viễn. Cô hiện tại chỉ cảm thấy không còn gì để nói mà thôi.
Mộc Huân gọi điện đến đây chính là vì muốn Phong Quang vui vẻ một chút, nếu đã nói xong rồi, cô cũng liền tắt điện thoại.
Phong Quang cất di động đi, cô nhìn người đàn ông nhìn như đang tập trung chọn bánh kem kết hôn bên cạnh nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện Lư gia là do anh làm?"
"Chuyện Lư gia?"
Yến Quy nắm tay Phong Quang, hắn vô tội chớp mắt, biểu hiện hết sức đơn thuần vô hại,"Phong Quang đang nói đến chuyện gì?"
"Thôi được rồi, hiện tại anh có thể không thừa nhận."
Phong Quang hạ thấp giọng, uy hiếp nói:
"Yến Quy, về sau anh cũng đừng mong em mặc đồng phục gì... Đặc biệt là đồng phục y tá chơi với anh."
Yến Quy lập tức sửa lại,"Chuyện Lư gia là anh làm."
Cô nhìn chằm chằm hắn.
"Anh... anh sợ Phong Quang sẽ vĩnh viễn không buông được chuyện này, cho nên mới..."
Hắn nói nhát gừng.
Cô thở dài,"Em không trách anh."
Hắn không nói gì.
Biểu hiện cẩn thận e dè của hắn khiến Phong Quang càng cảm thấy không đành lòng, cô giải thích,"Đối với em, hiện giờ Lư Chi Viễn đã xem như người xa lạ, chúng ta có thể không cần lãng phí thời gian với bọn họ nữa, còn không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa, ví dụ như... chọn bánh kem?"
Lúc này Yến Quy mới mỉm cười,"Đúng vậy, chúng ta có thể chọn bánh kem."
So với lăng phí thời gian cho những người không quan trọng, thà dành thời gian đó cho đối phương còn hơn.
Yến Quy nắm chặt lấy tay Phong Quang, hắn bỗng nhiên nghĩ, không phải ai cũng có cơ hội để đền bù sai lầm, vẫn may, hắn còn cơ hội đó.
Hắn nhe nhàng vuết ve †av ©â "Dhna Ouana.. Cảm đn em đã nauvên ý tiếp nhận anh."
"Đây cũng không phải vấn đề tiếp nhận hay không tiếp nhận." Phong Quang nhìn nhẫn đính hôn trên ngón tay, cô cười,"Em nghĩ, nếu vẫn còn cảm giác với nhau, tóm lại giữa chúng ta nên có cơ hội bắt đầu một lần nữa."
Một câu này tuy nhẹ như mây trôi gió thoảng, nhưng lại như ngàn tia vạn sợi, tựa ánh sáng, tựa mưa phùn, từng chút từng chút một thấm vào lòng người, ướt đẫm.
Đột nhiên, xung quanh dường như vang lên tiếng pha lê vỡ vụn, tất cả cảnh vật đều biến mất không thấy, mọi người cũng chẳng còn bóng dáng đâu.
Ngón tay Phong Quang khẽ động, người đàn ông vốn dĩ đang nắm tay cô cũng tiêu tan như ảo ảnh vào giờ phút này.
Cô đứng trong không gian màu trắng quen thuộc, nhưng không gian này lại không quen thuộc giống như trước kia, bởi cô không hề nghe thấy âm thanh "Nhiệm vụ hoàn thành" trước sau như một của Hệ thống chủ.
Cô hoang mang mờ mịt, tiếp theo cơn đau đầu kịch liệt ập tới. Cô ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Loáng thoáng bên tai cô truyền đến những giọng nói xa lạ.
"Đại não người bệnh hoạt động dữ dội... Đây là dấu hiệu thức tỉnh! Bác Sĩ Lục đâu!? Mau thông báo cho anh ấy!"
"Bác sĩ Lục đi họp phụ huynh, đã thông báo cho anh ấy, anh ấy đang đi trên đường!"
Phong Quang đầu đau muốn nứt ra, rốt cuộc cũng không chịu đựng được lâu, ý thức của cô thoáng chốc chìm vào trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận