Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 77: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 77: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 77: Công lược tình yêu cấm ky
Nam Quốc thành thạo lấy roi ra trói eo Vô Danh lại, nàng nói với Tạ Trạm một câu đa tạ, ngay sau đó xách Vô Danh rồi phi thân lên, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Phong Quang hâm mộ nói:
"Biết khinh công thích thật..."
Tạ Trạm cười nói:
"Phong Quang cần gì phải hâm mộ người khác, nàng muốn bay lên, ta cũng có thể đưa nàng bay."
Phong Quang còn chưa quên nơi này vẫn có một đống người của Tạ gia đang đứng, nên cô vẫn không nói nổi mấy câu kiểu như tam thúc thúc, hay chàng dẫn ta bay một vòng đi. Nghĩ đến Tạ gia, cô liền nghĩ tới Tạ Kết, vội vàng nhìn lại, hai mắt Tạ Kết đã sớm đỏ lên, thoạt nhìn như sắp khóc.
Thôi xong, mới vừa rồi cô chỉ nhớ không để Tạ Trạm bị nữ nhân khác cướp đi, quên mất vị đường huynh này của cô đã nhớ thương lâu năm với vị hiệp nữ Nam Quốc này, hiện giờ người trong lòng dẫn theo nam nhân khác bay đi, trong lòng hắn ta dĩ nhiên là cực kỳ không dễ chịu, nếu không phải còn có những người khác ở đây, chỉ sợ vị thiếu niên này sẽ thật sự bật khóc. Một mối tình chưa kịp nở đã tàn.
Tạ Trạm mỉm cười nói với mọi người Tạ gia:
"Trong lúc ta không có ở đây, nương và đại ca, nhị ca đều đã chịu khổ, hiện giờ tội oan của Tạ gia đã được rửa sạch, chúng ta có thể về Tạ gia."
Đàm Nhu ngầm châm chọc nói:
"Xem ra sắp có tân hoàng đăng cơ."
"Không sai, thật sự sẽ có tân hoàng đăng cơ."
Mắt Tạ Trạm lộ vẻ tán thưởng nhìn Đàm Nhu,"Tạ gia gặp phải nỗi oan không rỡ, liên luy đến nhị tẩu, Tạ gia chúng ta thẹn trong lòng, nếu như nhị tẩu bởi vậy mà không muốn ở lại Tạ gia, tin chắc rằng mẫu thân và nhị ca đều sẽ không có ý kiến."
Đàm Nhu không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, lời này của Tạ Trạm là có ý gì? Hắn không còn để tâm đến lý do muốn Tạ gia hoàn mỹ gì đó nữa mà chịu để bà ta và Tạ Chiểu hòa ly? Lại nhìn đến Phong Quang, Đàm Nhu chợt hiểu rõ. Đúng vậy, việc hiện giờ Tạ Trạm muốn làm nhất, chính là bảo đảm tất cả đồn đại vớ vẫn sẽ không lọt vào tai Phong Quang, hắn đã không còn hứng thú với cái gọi là trò chơi chế tạo một Tạ gia hoàn mỹ, nếu Đàm Nhi muốn rời đi vây cứ để bà †a rời đi là được: dù sao thì bà †a có ở lai Ta gia hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tạ Trạm và Phong Quang cả.
"Phu nhân..."
Tạ Chiểu nói:
"Là Tạ gia chúng ta liên luy đến nàng, nếu nàng muốn rời khỏi, cũng không có gì đáng trách."
Đúng là Tạ Chiểu tự nhận rằng mình yêu mẫu thân Tạ Yêu Yêu nhất, nhưng trong lúc Đàm Nhu mang thai ông ta lại đến hoa lâu tìm mẫu thân Tạ Yêu Yêu cũng là sự thật, không phải là không có áy náy.
"Được rồi, nếu Tạ Chiểu ngươi cũng nói như vậy, đợi sau khi trở về chúng ta liền hòa ly đi."
Đàm Nhu nói cực kỳ thoải mái.
Thân mình Tạ Chiểu cứng đờ... Đại khái là ông ta không nghĩ tới Đàm Nhu có thể ra đi quả quyết như vậy.
"Mẹ!"
Thời gian Tạ Kết dành để thương tiếc cho mối tình đầu mất đi còn chưa hết, đã bị chuyện cha mẹ hắn muốn hòa ly làm cho to đầu.
Đàm Nhu trực tiếp quát nhỉ tử:
"Không liên quan đến ngươi, câm miệng!"
Nhiều năm sống dưới uy thế đanh đá của mẫu thân, Tạ Kết đành ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Lúc này Phong Quang đặc biệt thương cảm vị đường huynh này của mình. Mọi người bắt đầu đi về phía Tạ phủ, Triệu Uyển và Tạ Tầm cố ý đi bên cạnh Phong Quang và Tạ Trạm, người đầu tiên mở miệng chính là Tạ Tầm "Tam đệ, Phong
Quang không phải là con ruột của ta."
Tạ Trạm đưa mắt nhìn sang Triệu Uyển.
"Phong Quang cũng không phải con gái ruột của ta."
Triệu Uyển vội nói một câu, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Tầm, không hiểu ông nói chuyện kiểu gì nữa.
Tạ Tầm sờ mũi, có chút xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận