Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 49: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 49: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 49: Công lược phù thủy hắc ám
Người đứng gần nhất với Lilith chỉ có Phong Quang, dưới ánh mắt mọi người, Phong Quang liền ngồi xuống đỡ Lilith lên,
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao..."
Lilith vội vàng đứng lên, lại ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, công chúa điện hạ, tôi chỉ muốn đến kính cô một ly... có vẻ như tôi đã làm mọi chuyện rối lên rồi."
"Không có vấn đề gì, cô vẫn nên nhanh chóng băng vết thương lại..."
Phong Quang vừa nói xong liền cảm thấy mu bàn tay mình đau đớn. Cô nhìn lại, hóa ra trên mu bàn tay mình bị dính vài giọt máu của Lilith, mà lúc này phần da thịt dính máu kia đang đau như bị bỏng.
Lilith chỉ bị thương nhẹ, khi thấy vẻ mặt đau đớn của Phong Quang thì liền quan tâm hỏi:
"Công chúa điện hạ, cô sao thế?"
"Wendy?"
Ngay cả quốc vương và hoàng hậu cũng quan tâm đi tới.
"Con. +"
Phong Quang ôm chặt tay mình, cô miễn cưỡng nói với giọng bình thường nhất có thể:
"Hiện giờ con hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước."
Dứt lời, Phong Quang vội vàng ra khỏi đại điện, chạy về tẩm điện của mình. Cô vào phòng, vội vàng nhúng tay vào nước lạnh trong chậu rửa mặt, muốn làm dịu đi cảm giác bỏng rát, nhưng dù vết máu trên mu bàn tay cô đã không còn, đau đớn lại không hề giảm bớt.
Ngay lúc Phong Quang vừa đau vừa vội, một bàn tay bỗng cầm tay cô từ trong nước ra, Phong Quang ngẩng đầu, chỉ thấy Hermann không biết từ khi nào đã xuất hiện.
Một tay Hermann nắm tay Phong Quang, một tay kia khẽ vuốt gương mặt cô, hắn thấp giọng nói:
"Đừng sợ..."
Có lẽ sự xuất hiện của Hermann đã khiến cô bình tĩnh tại, Phong Quang chợt cảm thấy trong lòng bình yên hơn rất nhiều. Bàn tay cầm lấy tay cô của hắn phát ra ánh sáng nhẹ, cô liền cảm thấy đau đớn trên mu bàn tay biến mất không còn,
Phong Quang nghỉ hoặc chớp mắt."Hermann?" Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
"Wendy."
Hermann ôm cô vào lòng."Đây chỉ là một ngẫu nhiên nho nhỏ, không cần để trong lòng."
Phong Quang cúi đầu nhìn tay mình, trên da thịt trắng nõn không hề lưu lại dấu vết, đau đớn bỏng rát cô vừa cảm nhận được tựa như chỉ là một ảo giác mà thôi.
"Hermann... Chuyện này rất kỳ quái..."
"Nhưng chuyện này cũng không quan trọng."
Hermann bế Phong Quang lên giường, hôm nay hắn không định làm chuyện khác với cô mà chỉ muốn an ủi cô thật tốt,"Tối muộn rồi, Wendy, chúng ta ngủ thôi."
Phong Quang biết, chuyện mà Hermann không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ hỏi không ra. Nhưng cô cũng hiểu rõ một việc, Hermann tuyệt đối sẽ không bao giờ hại cô cả.
Ở trong lòng Hermann, Phong Quang nhắm mắt lại, cô co cả người mình trong lòng hắn. Chỉ như vậy thì cô mới có cảm giác an toàn.
Ngày hôm sau Phong Quang tỉnh lại, bên cạnh cô đã không có Hermann, cô mơ mơ màng màng ngồi trên giường mới nhớ ra mình đã quên hỏi hắn, chuyện Richard được xử lý như thế nào.
Nhưng không cần hỏi, thị nữ nói nhiều trong tầm điện của cô cũng sẽ chủ động nói ra,"Điện hạ, nghe nói ngày hôm qua hoàng tử Richard rơi xuống nước."
"Rơi xuống nước?"
Phong Quang nhìn mình trong gương, tự nhiên mà hỏi lại.
"Đúng rồi, hoàng tử Richard rơi xuống nước, nghe nói là một cô gái tên Ariel cứu ngài ấy."
Thị nữ vừa chải tóc cho điện hạ, vừa nói:
"Lúc ấy hoàng tử Richard chỉ còn lại một hơi thở, nếu không phải cô gái tên Ariel kia xuất hiện, vậy thì thật sự sẽ rất thảm."
Khóe miệng Phong Quang giật giật, Hermamn tái hiện lại việc Richard rơi xuống nước lần nữa đó à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận