Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 73: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 73: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 73: Công lược tình yêu cấm ky
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Hạ Triều thờ ơ lạnh nhạt trong chốc lát, ông nhàn nhạt nói:
"Ta nhớ rõ trước kia ở quân doanh, ngươi đã nói làm một nam nhân tốt thì vĩnh viễn sẽ không đánh nữ nhân."
"Ta không đánh nữ nhân."
Tạ Trạm nghiêm túc chớp chớp mắt, thoạt nhìn có chút vô tội,"Ta chẳng qua chỉ giết bà ta mà thôi."
Đánh và giết, dù gì cũng khác nhau. Hạ Triều trầm mặc trong chốc lát, còn nói thêm:
"Miệng vết thương trên người hoàng đế và Tiêu quý phi bằng phẳng như vậy, ngươi làm thế nào để khiến những người khác tin tưởng đây là do một người không biết võ công như Tiêu quý phi ra tay?"
"Không cần làm những người khác tin tưởng, tóm lại, đây chẳng qua cũng chỉ là cái cớ nói ra để dễ nghe hơn chút mà thôi."
Tạ Trạm tại chân thành nói:
"Nhạc phụ, ta làm như vậy, chính là vì có thể để người danh chính ngôn thuận ngồi trên ngôi vị hoàng đế."
"Tạ Trạm, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi đang lấy lòng ta sao?"
Hạ Triều liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn,"Chẳng qua ngươi chỉ muốn cho Phong Quang biết, người không phải do ngươi giết mà thôi."
Dù sao Phong Quang cũng không thấy được thi thể, đương nhiên là người khác nói như thế nào, cô liền nghe như thế.
Nói thế nào đây, ở trong lòng Phong Quang, Tạ Trạm vẫn luôn là hình tượng tốt đẹp, mà Tạ Trạm cũng thực sự thích
Phong Quang dùng ánh mắt vui mừng không nhiễm bất cứ tạp niệm nào nhìn chăm chú vào mình, nếu lý giải về Tạ Trạm dễ hiểu hơn một chút, đó chính là hắn cực kỳ thích Phong Quang dùng ánh mắt:
"Nam thần của ta sao có thể hoàn mỹ vô khuyết như vậy" mà nhìn hắn chăm chú, như vậy hắn sẽ rất có cảm giác thành tựu. Có lẽ cũng có thể nói, cảm giác hư vinh của một nam nhân như hắn vào giờ phút đó sẽ bùng nổ vì cô.
Xét đến cùng, cho dù Tạ Trạm thường xuyên có suy nghĩ khác hẳn người thường, nhưng hắn cũng là nam nhân. của hắn.
Tạ Trạm nhìn Hạ Triều, nói thẳng:
"Có lẽ chúng ta nên nỗ lực thương lượng một chút vấn đề liên quan tới quyền sở hữu Phong Quang."
"Con bé là con gái ta!"
Hạ Triều bị ngữ điệu không chút để tâm của Tạ Trạm chọc tức, thái độ này của Tạ Trạm cứ như thế là hắn chẳng qua chỉ nói với Hạ Triều cho có mà thôi, còn chuyện Phong Quang thuộc về ai thì Tạ Trạm đã hoàn toàn khẳng định.
Tạ Trạm nhìn khuyên tai trong tay, ngước mắt cười nói:
"Nhạc phụ đại nhân, hay là chúng ta làm một giao dịch đi."
Không cần hắn nói, Hạ Triều cũng đã hiểu ý hắn, Tạ Trạm luôn mồm gọi ông là nhạc phụ, vậy mà hiện tại lại dùng khuyên tai của mẹ của Phong Quang uy hiếp hắn... Nếu như dựa theo cách xưng hô của Tạ Trạm, hắn cũng phải gọi Vương Từ một tiếng nhạc mẫu, dùng nhạc mẫu để đổi nữ nhị, từ xưa đến nay, chuyện thế này chỉ sợ cũng chỉ có một không hai!
Hạ Triều lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi gọi ta một tiếng nhạc phụ..."
"Chẳng qua là ta nể tình ông cống hiến một nửa trong việc sinh ra Phong Quang mà thôi, một tiếng nhạc phụ này, đương nhiên không cần coi là thật."
Hạ Triều nghẹn họng, nhiều năm không gặp, bản lĩnh vừa mở miệng là có thể sặc chết người của Tạ Trạm dường như còn lợi hại hơn, ánh mắt ông khóa chặt vào chiếc khuyên tai kia, nói từng câu từng chữ:
"Giao A Từ cho ta." Tạ Trạm cười,
"Nhạc mẫu ở ngay Phượng Nghỉ Cung, nhạc phụ cứ tự mình đi tìm đi."
"Tạ Trạm..."
Hạ Triều xoay người thật mạnh, tại nói:
"Nếu như ngươi dám làm tổn thương Phong Quang, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Khóe môi Tạ Trạm chứa ý cười, hắn cũng chậm rãi nói:
"Nếu nhạc phụ ông thường xuyên quanh quẩn trước mặt ta và Phong Quang, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông."
Hạ Triều... bị chọc tức không chịu nổi. Thôi được rồi, ông vẫn nên đi tìm A Từ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận