Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 30: Ngoại truyện 2 (Ôn Quỳnh)

Quyển 8 - Chương 30: Ngoại truyện 2 (Ôn Quỳnh)Quyển 8 - Chương 30: Ngoại truyện 2 (Ôn Quỳnh)
Ông ta nhìn thấy cậu, liền mỉm cười hiển hòa, ông ta bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng ngã từ lầu ba xuống. Lúc ông ta lăn xuống, phát ra tiếng kêu rất thảm thiết, bất luận đã qua bao nhiêu năm, Ôn Quỳnh vẫn nhớ rất rõ.
Sau khi ông ta ngã lầu thì không còn tin tức gì về ông ta nữa, cũng chẳng có bác sĩ tâm lý nào tìm đến nữa. Cậu bé Ôn Quỳnh lúc đó mới bảy tuổi cảm thấy rất hài lòng. Dù sau lần đó, tất cả mọi người của nhà họ Ôn đều không dám đến gần cậu, bao gồm cả ba mẹ cậu.
Nhiều năm sau, Ôn Quỳnh lúc này đã trưởng thành vì nguyên nhân sức khỏe lại một lần nữa phải nhập viện. Vào một ngày đẹp trời, lúc hắn đang đứng bên cửa sổ ở hành lang ngắm phong cảnh, một anh chàng tên Khâu Lương đã đến tìm hắn. Chàng trai trẻ tên Khâu Lương này nói mong hắn có thể đảm nhận vai nam chính trong một bộ phim của anh ta.
Anh ta còn nói nếu bộ phim về tuổi thanh xuân này cậu đồng ý diễn, vậy Khâu Lương nhất định sẽ không tiếc mọi giá mời bằng được nữ minh tỉnh đang nổi Hạ Phong Quang đảm nhận vai nữ chính.
Nam chính dịu dàng trầm tĩnh, kết hợp với nữ chính nhiệt tình như ngọn lửa, nhìn xem, đẹp đôi biết mấy?
Ôn Quỳnh từ chối vì cuộc sống của hắn đã đủ nhàm chán rồi, hắn không muốn làm thêm bất kỳ chuyện vô vị gì nữa.
Nghe nói, sau đó nam chính của bộ phim này đã chọn được người mới, nữ chính cũng không phải Hạ Phong Quang.
Khâu Lương lắc đầu thở dài, ở trước mặt Ôn Quỳnh liên tục oán trách nhà đầu tư thật chẳng có mắt nhìn.
Anh chàng tên Khâu Lương này dường như đã xem hắn như một người bạn, nhưng bạn bè lại là thứ nhàm chán gì chứ?
Trước giờ Ôn Quỳnh chưa hề ngắt lời Khâu Lương, có lẽ chính vì điểm này, Khâu Lương mới thích trút hết tâm tư khi đối mặt với Ôn Quỳnh, dần dần, điều đó đã trở thành một thói quen.
Đợi đến lúc anh ta phát hiện hắn là một người như thế nào, vậy lúc đó hai tai của hắn mới có thể yên tĩnh được.
Ôn Quỳnh nghĩ thế.
Bỗng một lần tình cờ, Ôn Quỳnh thuận miệng hỏi nguyên do vì sao mỗi ngày Khâu Lương đều chạy đến bệnh viện. Khâu Lương mới đưa hắn đến phòng bệnh ngay bên cạnh, gặp người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
"Đây chính là ba tôi, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, từ đó đã chìm vào hôn mê mãi không tỉnh. Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt nên tôi mới phải thường xuyên chạy đến bệnh viện thăm ông ấy."
Lúc Khâu Lương nói những lời này, không hề nhìn thấy vẻ đau buồn. Có lẽ lúc anh ta còn nhỏ, anh ta đã chịu đủ đau buồn rồi.
Ôn Quỳnh điềm nhiên nói:
"Mong ba cậu có thể sớm ngày hồi phục."
Dù lúc này hắn đã nhớ ra vì sao người đàn ông nằm trên giường bệnh đó nhìn lại quen mặt như vậy, cũng nhớ ra vì sao ông ta lại hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn vẫn có thể tỏ ra điểm nhiên như không.
Vào ngày lễ tình nhân, đến cả bệnh viện dường như cũng dồi dào sức sống hơn. Ôn Quỳnh ngồi trên giường bệnh, nhàm chán ngắm nhìn người người cầm hoa hồng đi ngang qua phòng mình. Khâu Lương đúng giờ đến báo cáo phá vỡ sự im lặng trong phòng hắn.
"Ôn Quỳnh, cùng tôi đến miếu Nguyệt Lão đi."
Ôn Quỳnh mỉm cười:
"Tôi là người đang nằm viện mà."
"Anh yên tâm, tôi đã hỏi rồi, chỉ ra ngoài một chút cũng không sao. Tôi cảm thấy suốt ngày anh cứ ru rú ở đây cũng không phải chuyện tốt, tốt nhất vẫn nên ra ngoài đi lại một chút mới được. Trong bệnh viện này đều là mùi thuốc khử trùng, anh không muốn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành sao?"
"Ở đây rất tốt, rất yên tĩnh."
Chỉ là hắn không muốn đi mà thôi.
Khâu Lương tiếp tục khuyên nhủ:
"Nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh, tôi thấy anh vẫn luôn cô đơn một mình, đến đó xin tình duyên là tốt nhất, nói không chừng đi bái Nguyệt Lão, anh sẽ tìm được một cô vợ xinh đẹp thì sao."
"vợ,"
Ôn Quỳnh nhẹ nhàng thốt ra từ này, rất lâu trước đây, người đàn ông đó từng nói, vợ chính là người sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Từ mãi mãi này, có phải có nghĩa là hắn sẽ thích cô ấy, nhưng lại không muốn giết cô ấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận