Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 15: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 15: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 15: Công lược ảnh đế hết thời
"Con sẽ không xuất ngoại, nhưng con thử tính xem, những năm gần đây, con đã tiêu hết bao nhiêu tiền của ba rồi?"
Phong Quang bĩu môi,"Hóa ra ba để ý chuyện này à, tuy con không hề thích kinh doanh, nhưng công ty và thành cổ mà con mua về cho ba đã giúp ba kiếm được bao nhiêu tiền lời?"
Quả thực, công ty giải trí mà Phong Quang mua lại và cả tòa thành cổ gần đây đều do Hạ Triều quản lý lợi nhuận tăng lên cũng không hề nhỏ.
Nhưng phải biết rằng, trước kia Hạ Triều chưa bao giờ định mở rộng việc kinh doanh sang giới giải trí, kết quả là vị tiểu tổ tông này lại mua về cho ông, mà nếu như ông mặc kệ thì những thứ cô mua kia sớm hay muộn cũng sẽ thâm hụt tiền, bởi vì ông biết rõ con gái mình chỉ giỏi tiêu tiền chứ chẳng giỏi kiếm. Hơn nữa, rốt cuộc thì công ty và thành cổ đó đều có danh nghĩa thuộc về Hạ Triều ông, nếu như lỗ vốn thì người mất mặt sẽ là ông.
Không có cách nào cả, Hạ Triều vì mặt mũi mà đành phải phát triển việc làm ăn của tập đoàn Hạ thị sang giới giải trí. Có người nói tham vọng của ông càng lúc càng lớn, nhưng thực tế thì cái gọi là tham vọng đó đều do con gái ông ép mà ra.
Nếu đã làm, vậy thì phải làm đến mức tốt nhất, đây là châm ngôn của nhà họ Hạ, mà nếu Phong Quang muốn làm, ông sẽ phải giúp con gái mình làm mọi chuyện đến mức hoàn hảo, đây là châm ngôn của riêng Hạ Triều.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa Hạ Triều sẽ vui vẻ nhìn con gái mình đi cùng với minh tinh hết thời gì kia đó,"Có một số việc, chỉ chơi chút thôi là đủ, không nên lãng phí quá nhiều thời gian cho thứ không cần thiết, có biết không?"
"Không biết."
Phong Quang giả bộ nghe không hiểu, bỏ lại hai chữ này liền chạy ra ngoài.
Hạ Triều có chút tức giận.
Tài xế của Phong Quang luôn luôn sẵn sàng có mặt, hễ gọi là đến, bao gồm cả ngày mưa. Khi tới dưới tòa nhà chung cư của minh tỉnh, cô bảo tài xế trở về trước, còn mình thì vào thang máy đi lên lầu.
Đích đến của cô rất rõ, Đoạn Mộ ở ngay tầng bảy. Ngoài cửa sổ, tia chớp lóe lên sáng bừng, không lâu sau đó là một tiếng sấm ầm vang. Cái ly rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, Đoạn Mộ đỡ trán, cảm thấy bất đắc dĩ vì sự bất cẩn của mình, hắn đang định dọn sạch mảnh vỡ thủy tỉnh thì chuông Người đến chung cư của hắn ngoại trừ Diêu Phong thì không có ai cả, mà Diêu Phong lại vừa đi. Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới Phong Quang, mà khi nhìn người đến qua mắt mèo, suy đoán của hắn liền được chứng thực. Do dự trong chớp mắt, hắn mở cửa ra, liền lập tức bị cô gái lao đến ôm chầm,"Đoạn Mộ!"
Đoạn Mộ lảo đảo lui về phía sau một bước, khó khăn lắm mới giữ được cô mà không bị ngã theo quán tính. Vừa đẩy cô ra một chút, cô lại dính người lên, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ,"Cô Hạ..."
"Tôi sợ sét đánh, anh nhớ phải ôm chặt tôi."
Dường như để xác minh lời cô nói, một tiếng sấm lại vang lên. Khóe mắt Đoạn Mộ hơi nheo lại, hắn tựa như khẽ cười một tiếng,"Tôi biết cô Hạ không hề sợ tiếng sấm."
Trước mặt một diễn viên chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn của cô hoàn toàn không đáng để tâm. Phong Quang khựng lại, cô bắt lấy tay hắn ấn lên ngực mình,"Anh xem, tim tôi đập nhanh đến vậy, đương nhiên là tôi sợ hãi rồi."
Trên thực tế, chỉ cần cô nhìn thấy người đàn ông này, tim cô đều sẽ đập rất nhanh.
Tay hắn khẽ run lên khi cảm nhận được sự mềm mại kia, Đoạn Mộ thu tay lại, hơi mất tự nhiên mà nói:
"Hiện tại đã khuya, cô Hạ hắn nên ở nhà mới đúng."
"Tôi không yên tâm về anh."
"Vậy àm
Hắn hơi khựng lại một giây rồi cười nói:
"Tôi có thể hỏi một chút, vì sao cô Hạ lại biết tôi sợ tiếng sấm không?"
"Cái này..."
Phong Quang hết sức cẩn thận nhìn hắn,"Chiều nay ở phim trường, tuy anh không biểu hiện ra điều gì cả, nhưng... tôi lại thấy anh nhìn chằm chằm vào tia chớp ở không trung, mà trong ấn tượng của tôi, trước nay anh đều không nghiêm túc nhìn chằm việc hay người nào như vậy cả, tuy cũng có thể nói là anh thích sấm chớp, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy... là do anh sợ thì đúng hơn, bởi vì muốn khắc chế nên mới nhìn chằm chằm vào thứ mà mình sợ, nói cho chính mình rằng không được sợ hãi."
Đoạn Mộ trầm mặc trong chốc lát, lại rất nhanh chóng mỉm cười,"Cô Hạ rất thông minh"
"Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người nào khác." xem, nếu anh không thích tôi ở chỗ này, vậy anh cứ coi như tôi không tồn tại là được, tôi cũng sẽ không quấy rầy anh. Chờ đến khi mưa tạnh, tôi liền rời khỏi."
Không khí yên lặng.
Đoạn Mộ bỗng nhiên hỏi:
"Cô Hạ không phải là người ở chung cư, vì sao có thể vào đây vậy?"
"Trên đường tôi tới đây đã mua lại chung cư này rồi."
Đây đúng là tác phong thường thấy của cô.
Hắn khẽ cười một tiếng, bỗng đưa tay lên, chỉnh lại tóc mai hơi rối của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi,"Cô Hạ, cô đúng là người con gái... kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận