Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 9 - Chương 7: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Quyển 9 - Chương 7: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 7: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Đương nhiên rồi, ta sẽ dạy huynh một chiêu, huynh có biết lúc nào nam nhân sẽ khiến cho nữ nhân không nhịn được muốn nhào vào hắn không?"
Phong Quang cười gian xảo:
"Đó chính là lúc nam nhân đã cởi được một nửa y phục rồi, lộ ra xương quai xanh tỉnh xảo và lồng ngực cường tráng, tốt nhất là có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong đẹp mắt. Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt vô tội hoàn toàn không cảm giác nhìn đối phương. Cái loại cởi mà như chưa cởi, lộ mà như chưa này, rõ ràng là điệu bộ ta đang quyến rũ ngươi, nhưng lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với ngươi. Ôi mẹ ơi, như vậy nữ nhân sẽ không nhịn được."
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có sắc đẹp, giống như nhìn thấy ác ma và thiên sứ làm người ta không có cách nào kháng cự mà quấn lấy... Phong Quang lau nước miếng sắp chảy ra, sâu sắc cảm động việc mình ngụy trang thành đại sư tỷ thanh tâm quả dục quá nhiều năm, hôm nay một lần thử thả bay bản thân, . . liền không thể vấn hồi.
"Những thứ này... sao cô nương lại biết được?"
"Ta
Cô bí từ, nghĩ một lúc, quả quyết đổ tội:
"Sư huynh của ta nói.
"Sư huynh của cô nương... là nam tử mài!"
Cho nên làm sao hắn lại biết lúc nào nam nhân dụ người nhất?
"Ách... Cái này ấy à, ta lén nói cho huynh biết nhé. Thật ra thì sư huynh của ta thích nam nhân, cho nên đối với phương diện nam sắc này khá có nghiên cứu, ùm..."
Cô khẳng định gật đầu, biểu thị độ đáng tin trong lời nói của mình, cho dù nam nhân bên kia không nhìn thấy.
"Hoá ra là... như vậy."
"Nghe giọng điệu này của huynh là coi thường đồng tính luyến ái à?"
Hắn chưa từng nghe đến bốn chữ đồng tính luyến ái, nhưng từ cái tên cũng có thể cảm nhận được ý nghĩa đại khái:
"Cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ là có chút kinh ngạc thôi. Tình yêu đồng giới đã có từ xưa. đó là sư lưa chon của mỗi người. ta không có quyền phán xét"
"Không nhìn ra nha, hoá ra huynh lại có suy nghĩ giác ngộ cao như vậy."
Phong Quang nằm ở trên ghế mây trở mình, tay chống đầu, nghiêng người nhìn về phía Hàn Uyên Kiếm, như vậy cho giống đang nhìn hắn nói chuyện, cô không khỏi lại tò mò:
"Phương Việt, bây giờ ta đang ở đỉnh núi Hạo Miểu, nằm ở trên ghế mây nói chuyện với huynh, huynh bây giờ thì sao? Là như thế nào?"
"Ở trong rừng trúc, ngồi ở trên đá xanh nghỉ ngơi."
Cô híp mắt suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu:
"Không được, ta hoàn toàn không tưởng tượng ra huynh trông như thế nào. Giọng của huynh rất hay, chắc chắn huynh cũng rất đẹp trai."
"Đại khái... cũng được."
"He he, vậy ta trông cũng được."
Cô vui vẻ cười mấy tiếng như chuông bạc rung lên:
"Tiểu sư muội của huynh đâu? Cô ấy không luyện kiếm với huynh à?"
"Sư muội đi muộn giờ học sáng, bị sư phụ phạt đến tàng thư các chép sách rồi."
"A? Vậy huynh ngồi vô vị ở đó làm gì? Không đi giúp cô ấy à?"
Hắn chính trực:
"Sư muội phạm lỗi, đáng bị chịu phạt, vì sao ta phải đi giúp muội ấy?"
"Ế bằng thực lực!."
Phong Quang bình tĩnh châm chọc:
"Xem ra con đường theo đuổi thê tử của huynh sẽ dài đằng đẵng rồi."))
Phương Việt ho khan:
"Ta một lòng hướng đạo, cũng không dự định lấy thê tử."
"Một lòng hướng đạo... Huyền Môn tuy nói là môn phái đạo gia, nhưng cũng không hề có quy định không cho phép lập gia đình."
Phong Quang đột nhiên dùng giọng thất vọng hỏi:
"Huynh biết chuyện Xích Tùng Tử không?"
"Đã từng nhìn thấy trong sách rồi."
Trước khi Xích Tùng Tử đắc đạo từng có một đoạn trần duyên, nhưng Cuối cùng, nữ tử kia tuyệt vọng, trước khi rời đi, hỏi Xích Tùng Tử:
"Nếu thời gian có thể trở về trước khi chàng hướng đạo thì chàng sẽ lựa chọn thế nào?"
Xích Tùng Tử trả lời:
"Ta sẽ làm một cây tuyết tùng nghìn năm không tàn, sinh trưởng ở Nam Quốc oi bức, đợi một trận tuyết rơi."
Nữ tử nghe xong, vui vẻ rời đi.
*x+*xx*x*x*x**
Phong Quang hỏi:
"Huynh cảm thấy câu trả lời của Xích Tùng Tử có ý gì?"
Phương Việt nói:
"Xích Tùng Tử chỉ cầu hướng đạo, cho nên vất bỏ tình duyên phàm trần."
"Huynh nói đúng, nhưng cũng không hẳn vậy."
Phong Quang nhìn lên bầu trời quang đãng:
"Xích Tùng Tử nói mình là một cây tuyết tùng nghìn năm không đổi, tại sao nữ tử đó lại vui vẻ? Bởi vì Xích Tùng Tử nói ông ấy sinh trưởng ở Nam Quốc, nơi tuyết tùng không nên sinh trưởng. Nữ tử đó hiểu trong đoạn tình cảm này không chỉ một mình bà ấy đau khổ, Xích Tùng Tử cũng thế. Tình cảm của nữ tử được hồi đáp thừa nhận rồi, tại sao nữ tử đó lại rời đi? Bởi vì nhất định phải có một người thành toàn, trong sự lựa chọn khác nhau, thứ giống nhau là cái giá phải trả, đây là tầng thứ nhất Đoạn Xả Ly trong thiền học."
"Cách nhìn của cô nương đúng là toàn diện hơn."
Câu chuyện tuyết tùng trên con đường tu tiên đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi, là câu chuyện để khuyên răn đệ tử đừng vướng bận tình duyên phàm tục.
Phong Quang lại cau mày:
"Nhưng ta luôn không hiểu, sinh ra làm người, bản thân có thất tình lục dục, nếu trước khi thành tiên vất bỏ thất tình lục dục vậy thì không thể được gọi là người rồi, thế thì làm sao đắc đạo thành tiên được chứ?"
"Cái vấn đề này, quả thực cũng làm khó ta."
Bên phía hắn truyền đến tiếng gió trong rừng, làm cho giọng nói của hắn càng dễ nghe hơn:
"Cô nương đang có điều mê muội trên con đường cầu đạo?." "Đúng thế, có rất nhiều chuyện ta không hiểu. Chẳng hạn như tại sao phải vất bỏ thất tình lục dục mới có thể thành tiên? Chẳng hạn như sau khi thành tiên, có được sinh mệnh vô tận rồi, ngày này qua ngày khác ngồi ở trong mây nhìn thế sự đổi dời thật sự có ý nghĩa à?"
"Những thứ này ta cũng không biết, nhưng ta biết hàng ngày ta không ngừng cố gắng nâng cao tu vi không phải là vì phi thăng, mà là vì diệt trừ ma quỷ, làm cho cho thiên hạ thái bình"
"Hòa bình thế giới, lý tưởng của huynh thật vĩ đại."
"Nghe giọng của cô nương có lẽ không lớn tuổi lắm nhỉ"
Phong Quang cười hì hì nói:
"Ta năm nay mới vừa tròn mười lăm."
Thật ra lòng dạ của cô không biết đã là lão yêu tỉnh bao nhiêu tuổi rồi.
Hắn hơi bất ngờ:
"Cô nương mới mười lăm tuổi nhưng đã đến kỳ Nguyên Anh, có lẽ tu luyện không bao lâu nữa là có thể đến lúc độ kiếp phi thăng rồi."
"Ta không muốn phi thăng đâu, làm thần tiên không có ý nghĩa gì cả, tìm tướng công tương lai của ta vẫn thú vị hơn."
"Tướng công... tương lai..."
"Chính là nam nhân tên là Sở Du đó. Ta đã đợi hắn mười lăm năm rồi, cũng không biết nhìn hắn có ra gì không nữa. Ôi... cho dù không đẹp trai thì ta cũng phải cố gắng thích hắn, còn phải làm cho hắn thích ta nữa."
Cô nói mà phiền muộn trong lòng, hắn lại im lặng một lúc lâu.
"Phương Việt, sao huynh không nói gì?"
Hắn hơi khựng lại:
"Cô nương, có lẽ nam nhân tên là Sở Du đó thật sự... trông chẳng ra sao cả đâu, có lẽ cô không cần lãng phí thời gian tìm một người."
"Nếu nói có thể từ bỏ là từ bỏ, vậy đã không cần phiền phức rồi, nhưng mà đâu có dễ dàng như vậy?"
Phong Quang ngồi dậy khỏi ghế mây, tràn đầy tự tin nói:
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi gặp được hắn rồi, ta sẽ cố gắng hết sức khiến cho hắn thích ta.
"Cô nương..."
"Huynh không cần khuyên ta, huynh sẽ không hiểu đâu."
Cô lại nghĩ tới kết cục cuối cùng của Sở Du là vì tác thành cho Lê thương.
Cô siết chặt nắm tay, thề son sắt nói:
"Ta cũng phải dạy hắn trân trọng sinh mệnh của mình, hắn phải sống những tháng ngày tươi đẹp cùng ta, không thể xảy ra điều bất trắc gì mà chết được."
Hướng về kết cục Happy ending , luôn luôn là mục tiêu cuối cùng của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận