Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 31: Ngoại truyện 3 (Ôn Quỳnh)

Quyển 8 - Chương 31: Ngoại truyện 3 (Ôn Quỳnh)Quyển 8 - Chương 31: Ngoại truyện 3 (Ôn Quỳnh)
Ôn Quỳnh bỗng thấy hiếu kỳ, thế nên hắn và Khâu Lương đã cùng lái xe suốt một tiếng đồng hồ, còn leo thêm mười phút đường núi để đến miếu Nguyệt Lão giữa biển người đông nghịt.
Khâu Lương kéo Ôn Quỳnh đến đây cho khuây khỏa là thật, anh ta đến đây tìm linh cảm cho bộ phim mới của mình cũng là thật. Đến miếu Nguyệt Lão, anh ta liền xách máy ảnh ra chụp không ngừng, vốn không có thời gian để ý đến Ôn Quỳnh - người lần đầu tiên đặt chân đến một nơi đông người như vậy.
Ôn Quỳnh ghét những nơi đông người, càng chán ghét những nơi ồn ào. Hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, bản thân không nên vì nhất thời hiếu kỳ mà đi đến một nơi ngay cả hô hấp cũng làm cho người ta cảm thấy khó khăn thế này.
Lúc hắn xoay người định rời đi, ngực đột nhiên bị một vóc dáng nhỏ bé mềm mại va vào.
Đây là cảm giác gì chứ?
Mềm mại đến mức khiến hắn chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, ngọt ngào đến mức khiến hắn chỉ muốn không ngừng tìm kiếm hương thơm trên cơ thể cô. Ôn Quỳnh không tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Cô đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn:
"Ngại quá, thật xin lỗi anh."
Ơ... Giọng nói của cô, cũng du dương đến lạ kỳ, vừa nghe liền khiến hắn chỉ muốn đè cô xuống thân mình, nghe tiếng gào khóc xin tha của cô.
Lần đầu tiên Ôn Quỳnh có cảm giác không thể kiềm chế này. Cảm giác này rất xa lạ nên ban đầu, hắn cảm thấy hoang mang, nhưng tiếp đó, bản năng của hắn cảm nhận được mình không thể kiểm soát cảm giác xa lạ đột ngột này và trước giờ hắn là người luôn không thích mùi vị không thể kiểm soát.
Nhưng hôm nay, những điều mà hắn không thích, những tính toán lí trí hắn vốn có đều tuyên bố rời bỏ hẳn mà đi.
Hắn muốn có được cô gái này.
Nhưng cô gái này đã vội vã rời đi chính vào lúc tâm tư hẳn còn đang rối bời.
Không biết Khâu Lương bước đến từ lúc nào: Quang, vừa rồi tôi đã gặp quản lý của cô ấy, nên đó chắc chắn chính là Hạ Phong Quang."
"Hạ Phong Quang..."
Ôn Quỳnh lặng lẽ gọi cái tên này. Bàn tay hắn từ từ đặt lên ngực mình, trái tim bên trong lồng ngực đang đập rất nhanh như đang thúc giục hắn mau bắt cô gái đó lại.
Không cần vội.
Hắn tự nói với chính mình, cô ấy chạy không thoát đâu.
Vì tâm trạng kích động quá lớn, lúc Ôn Quỳnh trở lại bệnh viện, bác sĩ nói bệnh tình của hắn càng nặng thêm. Khâu Lương rất tự trách, anh ta cảm thấy là bản thân đã hại bệnh tình của Ôn Quỳnh trở nên nghiêm trọng.
Ôn Quỳnh không nói không liên quan đến anh ta, có lúc cảm giác áy náy với một người là thứ dễ lợi dụng nhất.
Phái người theo dõi Phong Quang đã không thể làm hắn thỏa mãn, tình cảm mãnh liệt đó không thể thổ lộ.
Hắn bắt đầu ngồi trong bệnh viện viết thư, cũng bắt đầu tìm sang người đàn ông ở phòng bên cạnh, từ từ kể cho ông ta nghe về tình cảm không có chỗ thổ lộ của mình. Cũng giống như mười mấy năm trước, lúc họ cùng nói chuyện, Ôn Quỳnh cử thong thả nói, người đàn ông đó rất chăm chú lắng nghe, chỉ có điều là người đàn ông hôn mê này sẽ không thể trả lời hắn nữa.
Lại mấy tháng nữa trôi qua, bệnh tình của Ôn Quỳnh càng nặng thêm. Khâu Lương cũng trưng vẻ mặt đau khổ sang nói với hắn, ba của anh ta cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, ông ta đã qua đời rồi.
Ôn Quỳnh an ủi nói:
"Ba cậu sẽ không muốn thấy cậu đau lòng đâu."
Một tháng sau, Khâu Lương bước ra khỏi nỗi đau khổ, anh ta mang nụ cười biết ơn đến nói với Ôn Quỳnh:
"Mấy hôm nay, cảm ơn anh đã an ủi tôi. Anh nói không sai, làm người đều phải biết hướng tới tương lai."
Không, hắn không muốn hướng tới tương lại.
Ôn Quỳnh cảm thấy hoang mang.
Rõ ràng Khâu Lương đã đau lòng như vậy, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, anh ta lại có thể nở nụ cười. Thời gian thật sự có thể làm nhòa tất cả Sao.
Nhifng nếu hắn chết thì eao2 Phong Quang không biết đến sự tồn tại của hắn, cho dù chỉ là đau lòng cho hắn trong một thời gian ngắn, cô sẽ không rơi nước mắt vì hắn, thậm chí mãi mãi sẽ không hề để tâm đến tên hắn.
Ôn Quỳnh không cam tâm.
Một ngày nọ, vào lúc đêm khuya thanh vắng, hắn đã đưa ra quyết định.
Hắn muốn đưa cô cùng rời khỏi, rời khỏi thế giới nhàm chán này.
Thế nên, tất cả mọi chuyện đã bắt đầu sụp đổ từ giây phút đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận