Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 9 - Chương 9: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Quyển 9 - Chương 9: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 9: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Phong Quang nói:
"Tấn công tử, ý của sư phụ chính là ý của ta. Ta chỉ muốn một lòng tu đạo, không muốn có tình cảm nam nữ."
Cô không ngờ, lời của Xích Tùng Tử lúc cô nói chuyện với Phương Việt bây giờ lại ứng nghiệm lên người cô rồi, mặc dù là giả bộ.
Thương Bạch Tử cũng cười:
"Nữ đệ tử của Huyền Môn chúng ta rất nhiều, không thì Tấn công tử thích người khác cũng được, chỉ là Phong Quang thì..."
Hắn ta không nói hết câu, nhưng ý trong giọng nói thì rất rõ ràng, ngươi không xứng.
Lời của Thương Bạch Tử làm cho Phong Quang nhớ đến cái gì đó, cô nhìn Lê Khanh sau lưng mình:
"Sư muội, Tấn công tử lặn lội đường xa đến đây, phiền muội đưa Tấn công tử đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi."
"Vâng, sư tỷ."
Được Phong Quang chỉ đích danh, Lê Khanh rất hưng phấn. Nhưng lúc đi đến trước mặt Tấn Diệp, nàng ta lại bày ra vẻ mặt không thoải mái:
"Mời đi theo ta."
Tấn Diệp cười phóng khoáng:
"Nếu như Phong Quang sư muội đổi ý, có thể tìm tại hạ."
Phong Quang không trả lời hắn ta.
Tấn Diệp cũng không hề cảm thấy lúng túng, hắn ta theo Lê Khanh đi ra ngoài.
Sau đó Phong Quang và Thương Bạch Tử cũng cáo lui với Huyền Thanh Tử, hai người rời khỏi đại điện.
Đi trên đường. Thương Bạch Tử nói:
"Cái tên Tấn Diệp đó đột nhiên đến đây, nói không chừng là có mục đích gì khác, sư muội, muội ngàn vạn lần đừng có bị hắn mê hoặc đấy."
"Muội không có hứng thú với hắn. Nhưng mà sư huynh này, muội muốn nhờ huynh một chuyện."
"Ồ? Chuyện gì thế?" Thương Bạch Tử kinh ngạc.
"Muội muốn nhờ sư huynh thu nhận đứa bé tên là Tiếu Tiếu kia làm đệ tử."
Thương Bạch Tử kinh ngạc:
"Cái gì? Tiểu nha đầu không đáng yêu đó ấy hả? Sư muội, sao muội lại hợp mắt tiểu nha đầu đó vậy?"
"Thật ra Tiếu Tiếu cũng không xấu như huynh nói đâu."
"Muội quên mất muội đã bị thương thế nào rồi à?"
Thương Bạch Tử gõ cây quạt lên đầu cô:
"Sư huynh ta thật sự không thể nào hiểu nổi, muội thích thì muội tự thu nhận nó làm đệ tử là được rồi, tìm ta làm gì chứ?"
"Muội không có thời gian để dạy bảo nó."
Đúng thế, cô nổi tiếng là chăm chỉ:
"Hơn nữa muội cũng lo người khác không quản được Tiếu Tiếu, cho nên chỉ có thể nhờ sư huynh thôi. Tiếp xúc lâu ngày rồi, sư huynh tự nhiên sẽ cảm thấy Tiếu Tiếu là một đứa bé ngoan."
Thương Bạch Tử nhún vai không cho là như vậy.
"Sư huynh, muội chỉ nhờ huynh có một chuyện này thôi."
Thương Bạch Tử thở dài:
"Được, được, được, nếu sư muội đã thỉnh cầu, sư huynh ta làm sao có thể từ chối được chứ?"
"Đa tạ sư huynh."
Giải quyết xong chuyện bái sư cho Tiếu Tiếu, Phong Quang như trút được tảng đá trong lòng xuống. Tính tình Tiếu Tiếu không sợ trời không sợ đất ngày hôm đó, cho dù rơi vào môn hạ của trưởng lão nghiêm khắc nào, e rằng cũng đều bị uỷ khuất. Cũng chỉ có người như Thương Bạch Tử, cho dù trẻ con phạm tội, hắn ta cũng sẽ không coi là gì cả thôi.
Vì Tấn Diệp đang ở Huyền Môn, sau khi Phong Quang quay về đỉnh Hạo Miểu rất ít ra ngoài. Sau khi đợi nhàm chán mấy ngày, cô mới nhớ ra mấy ngày trước lúc Lê Khanh đến tìm cô, cô vẫn chưa tạm biệt Phương Việt thì đã cất kiếm Hàn Uyên đi rồi
Để tránh sau này nói chuyện ngại ngùng, cô lấy Hàn Uyên Kiếm ra thử hỏi:
"Phương Việt, huynh có ở đó không?"
Bên kia nhe nhàng thết ra hai chữ: "Ta đây."
Phong Quang nhìn sắc trời bên ngoài:
"Bây giờ hình như không phải là giờ huynh luyện kiếm."
Cho nên tại sao hắn ta lại lấy Hàn Uyên Kiếm ra thế?
"Phong ấn yêu quái ở tháp trấn yêu có dấu hiệu bị lỏng ra, ta phụng lệnh của sư môn đến tháp trấn yêu gia cố phong ấn."
"Cái gì? Huynh đang ở trong tháp trấn yêu à?"
Phong Quang kinh ngạc, trong tháp trấn yêu của Huyền Môn nhốt không biết bao nhiêu yêu quái hung ác, luôn được coi là khu vực cấm địa, cho dù là chưởng môn và trưởng lão của Huyền Môn cũng chưa chắc đã có thể ra ngoài một cách bình an vô sự, cũng không khó hiểu khi lúc nào Phương Việt cũng đem theo Hàn Uyên Kiếm bên mình.
*x+*xx*xx*x***
Nhưng điều khiến Phong Quang kinh ngạc là:
"Tháp trấn yêu vô cùng hung hiểm, tại sao sư phụ của huynh lại phái huynh đi? Ông ấy không biết đó là một nơi thế nào à?"
"Cô nương không cần lo lắng, nếu như thật sự có yêu ma quỷ quái gì trốn ra khỏi tháp trấn yêu, chỉ sợ sẽ làm hại bách tính. Ta đến đây cũng chính là vì ngăn ngừa điều đó xảy ra."
"Cho nên huynh định làm anh hùng oai phong lẫm việt vì đại nghĩa mà không cần mạng luôn hả?"
"Cô nương, cô cũng là người của Huyền Môn, nên biết triết lý cứu thế của Huyền Môn. Ta là đồ đệ của Huyền Môn, đương nhiên phải có trách nhiệm làm như vậy."
"Bảo thủ!"
Phong Quang lần đầu tức giận:
"Ta biết triết lý của Huyền Môn thế nào, cũng biết trách nhiệm thế nào. Nhưng mạng là của mình, cho dù là chuyện gì thì cũng không thể bỏ mặc sống chết của bản thân huynh được. Huynh chưa từng nghĩ, nếu như huynh thật sự xảy ra chuyện, sẽ có bao nhiêu người cảm thấy buồn khổ vì huynh à? Những người bạn đó của huynh sẽ đau lòng thế nào chứ?"
Hắn giống như im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói:
"Cô nương, ta không có bạn bè."
¬ Hử?"
"Ta là đệ tử quản lý Giới Luật Đường" Giới Luật Đường, đó chính là nơi chuyên dùng để bắt người trái luật lệ loạn kỷ cương, đương nhiên sẽ đắc tội không ít người, cũng là đối tượng bị các đệ tử đả kích. Đệ tử của Giới Luật Đường càng bị những người khác ngầm bài xích. Đừng thấy phái Huyền Môn hoà thuận vui vẻ, chung quy cũng là một xã hội thu nhỏ mà thôi.
Phong Quang nói:
"Vậy... vậy tiểu sư muội đó của huynh thì sao? Nếu muội ấy thường xuyên đến tìm huynh chẳng phải là chứng minh muội ấy muốn gần gũi với huynh, thân cận với huynh à?"
"Sư muội..."
Giọng Phương Việt không được tự nhiên:
"Muội ấy chỉ muốn lúc muội ấy phạm sai lầm, ta sẽ nhẹ tay hơn thôi."
Phong Quang không ngờ hắn sẽ cho cô đáp án như vậy, không khỏi có chút ngẩn người:
"Cái đó... nam nữ trẻ tuổi hai người qua lại như vậy, chưa từng xảy ra cái gì khác à?"
Ví dụ như cầm tay, hôn môi gì đó.
Khu, cô không tiện nói cái này trước mặt nam nhân chính trực như vậy.
"Cô nương nghĩ nhiều rồi, sư muội chỉ là sư muội của ta, ta cũng không muốn có tình yêu nam nữ."
Bên chỗ hắn ta truyền tới rất nhiều tiếng ồn ào, Phong Quang không còn tâm tư trêu chọc nữa mà căng thẳng hỏi:
"Phương Việt, huynh đến tầng thứ mấy của tháp trấn yêu rồi?"
"Tầng mười tám."
Đây là tầng cao nhất, ở trên này nhốt toàn yêu quái cực kì hung dữ.
Thông qua Hàn Uyên Kiếm, Phong Quang cũng có thể nghe rõ tiếng gào thét của yêu quái truyền đến, còn có từng trận gió yêu ma do yêu khí tạo thành, cô vội hỏi:
"Huynh có mang theo bùa đuổi yêu không? Đã bày xong trận pháp phòng ngự quanh thân chưa? Có mang theo thuốc chữa thương không?"
"Những thứ này, ta đã chuẩn bị xong rồi."
Giọng hắn ta bỗng nhiên dịu dàng đi rất nhiều, cho dù giọng vẫn như bình thường nhưng nghe kỹ sẽ cảm thấy có chỗ khác.
Phong Quang không rảnh để ý tới chỗ khác biệt đó:
11 1ravwnh đừng nói chuyên với †a chú ý na nhá. đừng để những e©on yêu kia tập kích."
"Ta sẽ chú ý."
Phương Việt bên kia vừa dứt lời đã truyền tới mấy tiếng kiếm, Phong Quang biết chắc chắn hắn ta đã đánh với những con yêu quái kia rồi. Bởi vì không nhìn thấy, cho nên cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán tình hình chiến đấu, may mà bên đó không truyền tới tin tức Phương Việt bị thương.
Cô mới vừa thở phào đã nghe thấy tiếng kiếm đâm xuyên qua cơ thể, sau đó là một giọng nói đắc ý khàn khàn khó nghe:
"Tính cảnh giới của đệ tử Huyền Môn chẳng qua cũng như vậy thôi."
"Phương Việt!"
Phong Quang đứng lên, hô lên với Hàn Uyên Kiếm:
"Phương Việt huynh không sao chứ!?"
"Ta... không sao..."
Giọng hắn ta đã yếu lắm rồi, có lẽ là mất máu quá nhiều.
uỒj2"
Không biết là yêu quái gì, hắn lại lên tiếng rồi:
"Còn có một nữ nhân khác ở đây à?"
Phong Quang đập bàn:
"Này! Ta không quan tâm ngươi là yêu gì, ngươi dám động đến huynh ấy, có tin ta sẽ không tha cho ngươi không hả!"
"Ô? Vẫn có người dám nói với ta như vậy à, ta ngược lại muốn xem xem, cho dù ta thật sự giết tiểu tử này, ngươi sẽ có thể làm gì ta?"
"Đợi đã, ngươi dừng tay!"
"Phong Quang..."
Giọng Phương Việt nhỏ đi rất nhiều, hắn ta nói đứt quãng:
"Không cần buồn vì ta..."
"Phương Việt!"
Hàn Uyên Kiếm đột nhiên sáng rực lên, chiếu sáng toàn bộ phòng trúc, đến khi ánh sáng tan đi đã không thấy người trong phòng đâu nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận