Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 5 - Chương 6: Công lược hacker

Quyển 5 - Chương 6: Công lược hackerQuyển 5 - Chương 6: Công lược hacker
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong cay nghiệt, hắn đang chế giễu cô nhát gan, Phong Quang thầm nghiến răng trong lòng, nói gì thì nói cô cũng không Logout(1). Cô nhanh chóng gửi một dòng chữ:
"Tôi không bao giờ Logout, ai sợ người đó là heo!"
"Đừng có sỉ nhục chữ heo."
Phong Quang chỉ thiếu điều cho hắn một cái bạt tai"Nhậm Ngã Hành, anh là đồ bụng dạ hẹp hòi!"
"Ồ? Vậy trái tim Phật Di Lặc của cô rất bao la nhỉ?"
"Anh mắng tôi béo à!?"
Nhậm Ngã Hành ôm cánh tay,"Ai tiếp lời thì người đó nhận."
"Anh! Anh giữ xác tôi, lại còn mắng tôi, anh chính là tiểu nhân không có phong độ, không ga lăng!"
"Xác đúng là tôi giữ, nhưng tôi chưa từng mắng cô, hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nói mình là quân tử."
Rất lâu sau Phong Quang không thốt nổi nửa chữ, xem ra đang cực kì tức giận.
Phong Trần Nhất Thương thấy hai người họ, người đứng thì buông lời châm chọc, người nằm dưới đất thì gõ khung thoại, quan trọng là, trước đây hắn chưa từng thấy Nhậm Ngã Hành... có sức sống như thế.
Phong Trần Nhất Thương nghĩ rất lâu mới tìm được một tính từ phù hợp.
Hắn lấy khuỷu tay đụng vào Nhậm Ngã Hành:
"Này, tôi nói này, hai người có thù oán gì vậy? Cậu bắt cô ấy ăn nhiều Đoạn Mạch Đan thế, thù oán đến cỡ nào, nói cho cùng người ta cũng là một cô gái đó."
Tuy cử chỉ lời nói của Phong Trần Nhất Thương không đứng đắn gì, nhưng hắn vẫn rất khoan dung với phụ nữ, người ngoài không hiểu Nhậm Ngã Hành, nhưng hắn hiểu. Nhậm Ngã Hành, mặc ta độc hành, từ trước đến giờ trong game hắn luôn một thân một mình, chưa từng chủ động gây thù kết oán với ai, cũng chưa bao giờ có chuyện giữ khư khư xác người ta thế này.
Thù hận cỡ nào à? Nhậm Ngã Hành cười khẩy giễu cợt, vốn cô và hắn không thù oán gì, nhưng cô lại động vào người không nên dây vào, mới đầu chỉ định cảnh cáo cô, ai ngờ cô lại chủ động tìm chết đi bẫy hắn. Từ lúc chơi game cho tới bây giờ, Nhậm Ngã Hành chỉ bị thương nặng một lần, lại còn bị người ta nhét nhiều Đoạn Mạch Đan như vậy, đúng là một trải nghiệm khó quên.
Bởi vậy có thù gì với cô à? Câu trả lời của Nhậm Ngã Hành là không có, nhưng hắn phải dạy dỗ lại cô gái tự cao tự đại này.
Nhậm Ngã Hành không trả lời câu hỏi hai người có thù oán gì của Phong Trần Nhất Thương. Hắn quỳ xuống trước mặt Phong Quang, nhờ góc độ, cuối cùng Phong Quang cũng nhìn thấy đôi mắt ẩn dưới vành mũ của hắn.
Đôi mắt màu đen huyền bí như màn đêm giống hệt Phong Quang tưởng tượng, nhưng trong màn đêm của hắn không có ánh sao cũng không có vầng trăng, bị hắn nhìn chằm chằm, sống lưng cô chợt buốt lạnh, cảm thấy vô cùng không ổn.
Quả nhiên, dự cảm của cô rất chuẩn.
Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương:
"Có bút Tú Thần không?"
"Có, sao thế?"
Phong Trần Nhất Thương lấy một cái bút trong túi ra đưa cho hắn.
"Cậu nói xem, nếu tôi vẽ một con rùa lên mặt cô ta thì thế nào nhỉ?"
Phong Quang vội nói,"Nhậm Ngã Hành, anh dám!"
"Cô thấy tôi có dám không?"
Bút Tú Thần không phải là loại bút bình thường, nó xuất hiện trong hoạt động mùng một tháng sáu của game, chỉ cần dùng nó vẽ lên người chơi, nét vẽ có thể giữ được ba ngày, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Phong Trần Nhất Thương không nhịn được lên tiếng:
"Làm trò này với một cô gái thì quá đáng quá."
Dù sao với con gái thì gương mặt rất quan trọng, kể cả trong game cũng vậy.
Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương,"Cậu thương hoa tiếc ngọc à?"
Phong Trần Nhất Thương gật đầu, Phong Quang nhìn hắn, dường như nhìn thấy hi vọng.
"Vẽ linh tỉnh lên mặt một cô gái là một chuyện rất quá đáng."
Phong Trần Nhất Thương nói nghiêm túc, có điều sự nghiêm túc đó nhanh chóng bay biến,"Nhưng tôi chưa từng làm chuyện này, hình như rất Hắn lại lấy một cây bút Tú Thần trong túi ra, ngồi xổm bên cạnh Phong Quang, lần đầu tiên Phong Quang cảm thấy muốn phát điên.
Không thể Logout! Không thể Logout! Logout là thừa nhận mình đang sợ! Đây không phải là phong cách của cô.
Đầu bút của Nhậm Ngã Hành vừa mới chạm vào gương mặt cô, hệ thống thông báo:
"Kẻ thù của bạn Văn Dương đã Logout!."
Phong Trần Nhất Thương giơ bút ra, người trước mặt bỗng nhiên biến mất, hắn bất ngờ nổi giận:
"Cô ta Logout rồi à! Tôi còn chưa vẽ gì mà! Không phải đã nói sẽ không Logout sao?"
Nhậm Ngã Hành cười nhẹ một tiếng. Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ thấy gương mặt uể oải biếng nhác, tiếng cười vừa ban nãy mới nghe thấy hình như chỉ là ảo giác.
Anh ta đã nói mà, tên này sao có thể cười vui vẻ thế được, hắn vốn chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Nhậm Ngã Hành không thèm để ý đến sắc mặt từ ngạc nhiên chuyển sang quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, hắn vứt bút lại cho anh ta, tiêu sái xoay người đi.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng gọi:
"Lát nữa có hoạt động bang hội, cậu có tới không?"
"Không có hứng thú."
Giọng nói lười biếng của hắn biến mất, hắn đã bước vào hố không gian không biết đi tới chỗ nào.
Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, lù đù uể oải, lạnh nhạt vô tình, hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ thứ gì, còn lúc nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vấn Dương, chỉ có thể giải thích rằng đầu óc hắn bị chập. Mặc dù khả năng đầu óc hắn bị chập còn khó hơn cả chuyện mặt trăng đụng vào trái đất. ...
"Nhậm, Ngã, Hành!"
Ra khỏi buồng game, Phong Quang gẵn từng chữ một, cô gọi hệ thống chủ trong đầu:
"Tại sao tôi phải đi con đường oan gia hoan hỉ(2) với hắn? Bây giờ oan thì có, nhưng hỉ thì không thấy đâu!"
"Khổ trước sướng sau."Hệ thống lạnh lùng nói xong thì bổ sung thêm một câu:
“Đây là kich bản" Phong Quang khựng lại:
"Mi là hệ thống chủ sao? Hôm nay mi lạ nhỉ?"
"Này, hệ thống chủ, mi còn ở đó không?"
"Cơ quan phục vụ đang ưu hóa thăng cấp, ba giây sau sẽ tạm ngừng hoạt động, mong kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
"Này này này! Mi đừng đột nhiên tạm dừng thế chứ!"
Phong Quang nổi điên,"Hệ thống chủ... hệ thống chủ? Đệch, mi ngừng hoạt động luôn thật đấy à?"
Hệ thống chủ đột nhiên bỏ lại Phong Quang rồi rơi vào trạng thái tạm dừng hoạt động, nó cũng không nói khi nào mới tỉnh lại. Tuy trước đây hoàn thành nhiệm vụ đều do Phong Quang dựa vào bản lĩnh của chính mình, nhưng cô cũng ỷ lại việc thỉnh thoảng hệ thống chủ sẽ giúp giải quyết vướng mắc.
Giờ thì hay rồi, cô phải tự dựa vào mình thật. Ngày tháng dần dần trôi qua, tin tức công kích Phong Quang cũng dần dần không còn hot như ngày trước.
Thật ra mấy phóng viên đó ngồi mấy ngày mà không phỏng vấn được đương sự là cô, nên đành quay ra chú ý tới những tin tức giải trí khác.
Bọn họ đã xem nhẹ khả năng ru rú trong nhà của cô, trong lòng nghĩ dăm bữa nửa tháng chắc chắn cô sẽ xuất hiện, nào ngờ cô thật sự không ló mặt, ngày ngày chỉ ăn rồi chờ chết trong biệt thự Hạ gia.
Nói đến việc ở lì trong nhà, Phong Quang thật sự chưa gặp được đối thủ.
Cuối tuần, vì đã lâu không gặp nên Hạ Thiên bảo tài xế chở đến chỗ Phong Quang ở mấy ngày.
Vừa thấy Hạ Thiên, Phong Quang cảm thấy hơi đau đầu, nguyên nhân chủ yếu vì cô em họ này quá mức hoạt bát.
Bề ngoài Hạ Thiên khá giống Phong Quang, chỉ còn hơn một tháng nữa là cô ấy tròn mười tám tuổi, gương mặt xinh đẹp ngọt ngào tươi trẻ, sức sống thanh xuân rất dễ lây cho người khác, nhưng đáng tiếc Phong Quang là trạch nữ chỉ thích chơi game xem hoạt hình, bởi vậy vừa chạm mặt Hạ Thiên cô đã cảm thấy không hợp rồi, thế nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không nhận ra được điều này.
"Chị, em muốn đến ngắm phòng tranh của chị."
Hạ Thiên ôm cánh tay của Phong Quang. Phong Quang học mỹ thuật, tiếc rằng trừ lúc phải nộp bài tập thì Phong Quang rất ít khi vẽ tranh, Hạ Thiên cảm thấy đúng là quá lãng phí tài năng.
Bị cô nàng bám rịt lấy, Phong Quang không còn cách nào, đành phải đưa cô ấy tới phòng tranh:
"Dạo này chị không vẽ vời gì mấy, em muốn xem thì cứ xem đi."
"Woa! Bức này đẹp quá!"
Hạ Thiên nhanh chóng ngắm trúng một bức tranh. Tranh vẽ một cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá um tùm đan vào nhau, có cành còn rủ xuống đất, ánh trăng len lỏi xuyên qua những kẽ hở giữa cành và lá cây chiếu xuống đất. Tổng thể cả bức tranh mang màu sắc u ám, nhưng chút ánh sáng duy nhất đó lại rực rỡ và thanh khiết, dù không nhìn thấy vầng trăng trên bầu trời nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng.
Hạ Thiên không hiểu hội họa, nhưng cô ấy cảm thấy rất đẹp.
Phong Quang không có cảm giác gì,"Nếu em thích thì tặng nó cho em."
"Thật sao!?"
Hạ Thiên kích động thơm má Phong Quang một cái,"Cảm ơn chị!"
Phong Quang lau nước miếng trên mặt mình,"Lúc về em nhớ mang theo.
Được rồi, xem cũng đã xem rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
"Vâng! Đúng rồi, chị, mấy ngày rồi em không chơi game, chị có nhiều buồng game thế, cho em mượn một buồng để chơi nha."
Thật ra Phong Quang cũng đã ba ngày rồi chưa vào game, Hạ Thiên vì học hành, còn cô vì... không được, vừa nghĩ đến thôi mà cô đã lửa giận ngút trời rồi!
Thấy Phong Quang im lặng, Hạ Thiên hỏi:
"Chị sao thế?"
Hôm nay vừa hay Hạ Thiên cũng ở đây, Phong Quang vuốt cằm suy nghĩ, tròng mắt xoay tròn:
"Không có gì, chị đang nghĩ đến vài chuyện, Hạ Thiên hôm nay em vào game trước đi, giúp chị xem xem trong Khu rừng Sương Độc còn ai không."
"Để làm gì vậy?"
x*wx*x*x+x*x*x*xx**
(1)Logout: Đăng xuất, thoát game, thoát khỏi trò chơi đang chơi. (2)Oan gia hoan hỉ: Chỉ những cặp đôi bình thường hay cãi nhau, đến cuối cùng lại phát hiện mình yêu đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận