Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 30: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 30: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 30: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang nhướn mày,"Nam Cung Triết?"
"Đúng vậy, Nam Cung Triết."
Nhắc đến điều này, đôi mắt hắn hiện lên ý cười hứng thú,"Hắn nói, hắn muốn cứu vớt bệnh nhân ở cái bệnh viện này.
Thân là bác sĩ, suy nghĩ đó của hắn đúng là lạc quẻ với đám người kia, chẳng qua càng thú vị hơn là, thấy một người chính trực như thế, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng rất hay."
Đúng vậy, Nam Cung Triết đã tháo bỏ chiếc vòng cổ ngăn Kỳ Vị nói chuyện. Chỉ cần Kỳ Vị có thể mở miệng, thì thắng lợi của hắn coi như đã được định trước.
Có một loại người như vậy, bọn họ chính là bậc thầy thuyết phục và mê hoặc trời sinh, có thể rất nhanh chóng nắm lấy mặt tối của người khác, đồng thời mở rộng mặt tối này ra vô hạn. Cách tốt nhất để đối phó với loại người này chính là bắn chết hắn bằng một phát súng trước khi hắn mở miệng.
Nhưng Nam Cung Triết vẫn còn quá non, hắn không hiểu rõ đạo lý này, vì thế, sau khi đám bệnh nhân giam nhóm bác sĩ lại, Kỳ Vị từng chân thành mời Nam Cung Triết gia nhập chung nhóm, nhưng Nam Cung Triết cự tuyệt, bởi điều hắn muốn vốn chỉ là chính nghĩa, chứ không phải lấy bạo chế bạo(1).
Kỳ Vị cảm thấy tiếc nuối, sau đó, hắn tạo nên nhân cách thứ hai trong đầu Nam Cung Triết - đó cũng chính là nhân cách thuộc về Kỳ Vị. Nhân cách vốn có của Nam Cung Triết bị nhân cách thứ hai ép xuống hắn cũng trở thành một "Kỳ Vị" bản sao.
Nam Cung Triết sẽ dùng cách nghĩ của Kỳ Vị để tự hỏi rồi phản ứng lại. Ví dụ như khi nhìn thấy ánh mắt Phong Quang lần đầu tiên, giống như Kỳ Vị, hắn cũng nói muốn có đôi mắt kia của cô.
Nói đúng hơn là, dùng lời của Nam Cung Triết để nói ra khao khát của chính Kỳ Vị. Rốt cuộc thì Nam Cung Triết hiện tại cũng đang mang nhân cách của Kỳ Vị trong đầu, nói cách khác, hắn sẽ phản ứng giống y như Kỳ VỊ.
Đây thật sự là một chuyện rất thú vị. Kỳ Vị nhìn một "bản thân" khác do chính hắn tạo ra, Nam Cung Triết mất đi chính mình, cũng liền trở nên giống như những bệnh nhân bị nhốt lại lúc trước. Dù sao thì bệnh viện này thú thật sự không nhiều, nếu không tạo nên vài chuyện thú vị, hắn sẽ không nhịn được mà cho nổ tung cả hòn đảo này mất.
Hắn thích cảm giác hủy diệt, nhưng tưởng tượng đến việc sau khi không còn đảo lại phải đi tìm nơi khác đặt chân, điều này có chút phiền phức, cho nên, hòn đảo đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.
Ý thức của Nam Cung Triết hơi thức tỉnh lại, chẳng qua cũng vì lần đó Phong Quang chụp ảnh có bật đèn flash. Đèn flash đột nhiên sáng lên trong nháy mắt kia kích thích thần kinh đại não hắn, cũng bởi vậy, Nam Cung Triết mới có thể thoát khỏi thôi miên, tìm về ý thức nguyên bản. Nhưng điều này chẳng qua cũng chỉ trong một thời gian ngắn, chỉ cần Kỳ Vị không hóa giải thôi miên, Nam Cung Triết vẫn sẽ không thể trở về làm Nam Cung Triết chân chính được.
Khiến một người trở nên không giống chính họ là một chuyện rất quá đáng cũng rất tàn nhẫn, mà từ trước đến nay, Kỳ Vị đều không có chút nhận thức nào về điều này. Trong mắt hắn, con người chỉ chia ra hai loại là ngon miệng và không ngon, mà nếu đã không ngon, vậy thì không khác gì gia súc cả.
Phong Quang đã nghe kể chuyện xong, thế nhưng nội tâm cô không hề dao động. Có lẽ dù Kỳ Vị có nói thêm bao nhiêu chuyện khó tin đi chăng nữa, cô cũng đều có thể bình thản chấp nhận,"Cho nên, anh dẫn tôi tới đây để làm gì?"
"Đi với tôi."
Hắn nắm tay cô, mở cửa một căn phòng rồi bước vào trong đó.
Toàn bộ bên trong là các loại thú bông đáng yêu, nhưng đều rất cũ, hắn giống như một đứa trẻ mà nói với vẻ sung sướng:
"Từ lúc tôi tới đảo này năm mười ba tuổi, hơn mười năm qua chưa từng có ai nhìn thấy những con thú bông tôi thu thập được này, hiện tại, tôi tặng tất cả chúng cho em."
Mười lăm năm trước, người nhà họ Kỳ phát hiện ra tình trạng của hắn, liền đưa hắn tới đảo Kim Cương, mà những cái gọi là án mạng đó, tất cả đều phát sinh vào mười lăm năm trước, nhưng ở bệnh viện này, ngoại trừ viện trưởng cũ ra, không một ai biết những vụ đó đều là do hắn làm.
Căn phòng chất đầy thú bông này... thật sự quá mức đồ sộ.
Phong Quang không khỏi bước lên trước một bước, thứ đồ chơi trẻ con như vậy gắn liền với hắn, quả thực khiến người ta cực kỳ khó hiểu, lại cảm thấy thích hợp một cách kỳ dị.
Chỉ một lát sau, cô đã bị người kia ôm lấy từ sau lưng. dán bên tai cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Phong Quang, em thích không?"
Cô không trả lời.
Hắn lại cười,"Bất kể em có thích hay không... nếu tôi đã tặng hết đồ vật mà tôi quý nhất cho em, vậy hôm nay... hãy để tôi tận hưởng em thật tốt."
Hắn nâng mu bàn tay của cô lên, đặt lên đó một nụ hôn.
m....
(1) Lấy bạo chế bạo: Dùng bạo lực để chống lại bạo lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận