Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 23: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 23: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 23: Công lược sư phụ song tu
"Mũi của mỹ nhân cũng thật thính!"
Ngư Côn đầu tiên là vui mừng kinh ngạc, sau đó lại an tĩnh lắc đầu,"Ta không ngửi được bất cứ mùi gì. Không đúng, mùi hương nữ tử của mỹ nhân ta thật ra lại..."
Phong Quang trực tiếp đạp hắn một cái. Ngư Côn kêu đau, cũng không nói linh tỉnh như vậy nữa.
Phong Quang sẽ không hoài nghỉ cái mũi của mình, cô nói:
"Nơi này có mùi cá thoáng qua. Ngươi không ngửi thấy, nhưng ta nhất định sẽ không ngửi sai."
"Chẳng lẽ là cá chết xung quang đây?"
"Nếu là cá chết xung quanh đây, chẳng lẽ ta lại không biết à?"
Phong Quang cau mày, dạo qua một vòng tại gian trước. Vừa mới đi xong một vòng, ở cửa liền vang lên âm thanh.
Phi Tử Diên chạy vào, "Hóa ra các ngươi đều ở chỗ này!"
"Phi cô nương."
Ngư Côn vẫy vẫy tay, tỏ vẻ thân thiện.
Phi Tử Diên đi tới nói:
"Vừa rồi trời có mưa còn dâng lũ lụt, ta lo các ngươi sẽ xảy ra chuyện. Hiện giờ thấy các ngươi không sao, ta liền an tâm rồi."
"Vậy sao?"
Phong Quang lại cách xa Phi Tử Diên một bước. Tiếp theo, cô bất ngờ lấy ra một viên trân châu từ vòng tay mình ném qua.
Trân châu kia vừa ném vào người Phi Tử Diên, Phi Tử Diên tiền hóa thành một vũng nước loang lổ trên mặt đất, lại bị bùn đất hấp thu. Ngư Côn ngây ngốc chớp chớp mắt, dường như không thể nào hiểu được. Phong Quang lại "Hừ" một tiếng,
"Muốn chơi nước với ta, người còn non lắm."
"Đây là gì?"
Cô nhìn Ngư Côn, giải thích:
"Một loại thủ thuật che mắt mà thôi. Có người cố ý biến ra dáng vẻ Phi Tử Diên lừa gạt chúng ta."
"Cô nương, Ngư Côn!" Lúc này, ngoài cửa lại có bóng người màu tím chạy vào,"Thật tốt quá, ta rốt cuộc cũng tìm được các ngươi!"
"Mỹ nhân mau nhìn, lại có một hàng giả tới nữa!"
Ngư Côn trốn ra phía sau Phong Quang, tựa như đang sợ hãi.
"Giả gì cơ?"
Phi Tử Diên không hiểu bước đến gần, không ngờ lại giẫm lên trân châu trên mặt đất, chân vừa trượt liền té ngã, còn thuận tiện xé xuống một lá bùa rách nát dán ở góc tường.
Khi đen trên mặt đất toát ra, Phong Quang giơ tay đỡ trán,"Xong rồi."
Bỗng nhiên đất rung núi chuyển, đất dưới chân rạn nứt, cùng với luồng khí đen ngòm, một bóng dáng liền xuất hiện.
Toàn thân hắn chìm trong khí đen bao phủ, âm hiểm cười nói:
"Ta rốt cuộc cũng tự do!"
Phi Tử Diên vội vàng bò dậy từ trên mặt đất. Nàng ta ý thức được mình đã gây ra họa, liền cực kỳ hoảng hốt.
"Mỹ nhân..."
Ngư Côn giống như cô vợ nhỏ đứng sau lưng nắm góc áo Phong Quang,"Đây lại là cái gì?"
Phong Quang mặt không biểu cảm,"Đây là cá."
Tiếng cười âm hiểm kia ngừng lại, ngay sau đó liền có tiếng mắng:
"Ngươi mới là cá, cả nhà ngươi đều là cá!"
Gió thổi qua, sương mù màu đen kia tiêu tán. Thứ đang bay trên không trung, rõ ràng là một con cá trắm đen.
"Cá..."
Não Phi Tử Diên dường như ngắn lại,"Lại còn biết bay..."
"Ngươi dám mắng ta là cá?"
Phong Quang đã chống tay lên eo mắng lại:
"Có tin bổn tiểu thư sẽ gọi hết người Đông Hải chúng ta đến nấu ngươi không?!"
"Hóa ra là tiểu công chúa Đông Hải..."
Cá lớn màu đen cung kính nói một tiếng, sau đó lại nhận ra là không ổn. Hắn cũng đã làm kẻ ác của Yêu đạo, còn cần cung kính tuân thủ lễ nghĩa quân thần sao? Hắn lại đổi giọng điệu khác,"Người Đông Hải thì thế nào. Nếu dám chắn đường ta, bổn quân nhất định khiến ngươi chết cũng Không tệ. lần này nói khí thế mười phần.
"Này, nam nhân loài người kia!"
Cá trắm đen tại nhìn Ngư Côn đang bận rộn mà hỏi:
"Ngươi đang làm gì thế?"
Công tác thu thập củi lửa của Ngư Côn tạm thời dừng lại, hắn ngẩng đầu nghi hoặc,"Không phải nói muốn nấu cá ăn sao?"
Cá trắm đen lắc đuôi, giận dữ nói:
"Các ngươi dám không để bổn quân vào mắt!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận