Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 19: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 19: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 19: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Nụ hôn này tới đột ngột, càng khiến cô khó có thể chống đỡ.
Lưỡi dài tiến thằng, điên cuồng mà bá đạo khơi lên cuồng phong bão táp trong miệng thơm của cô, không bao lâu sau, cô cũng đã cảm thấy khó thở, nhưng trước khi người đàn ông này cảm thấy thỏa mãn, sẽ không có chuyện hắn buông cô ra.
Khó có thể tưởng tượng được, nụ hôn của Lục Sâm lại có thể hoàn toàn trái ngược với biểu hiện nho nhã ôn nhu ngày thường của hắn đến như vậy. Nếu muốn Phong Quang dùng một từ để hình dung, vậy chỉ có hai chữ - "điên cuồng".
Cảm thấy cô kháng cự, Lục Sâm lại nâng một tay khác nắm chặt lấy cằm cô, việc cô không cách nào trốn tránh càng khiến động tác của hắn thêm tùy ý thoải mái.
Phong Quang lại không thích cảm giác bị người ta khống chế này, cô nhẫn tâm cắn xuống. Cho dù cô đã nếm thấy mùi máu tươi, nhưng Lục Sâm vẫn không rút lui, ngược lại càng thêm mạnh bạo lấn tới.
Không cách nào phủ nhận, cô thế mà lại cảm thấy một tia... kích thích khó tả.
Không sai, chính là kích thích.
Sức lực của Phong Quang đã không còn mấy, thân thể cô mềm nhữn dựa vào người Lục Sâm, lại bị hắn ôm càng thêm chặt.
Rất lâu sau, trong bóng đêm yên tĩnh khẽ vang lên một tiếng thở dốc.
Lục Sâm rốt cuộc cũng hơi buông cô ra, hai tròng mắt hắn đen nhánh hơn cả bóng đêm, tựa như vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy. Khi một người nhìn vào đáy mắt hắn, người đó sẽ chỉ có thể rơi xuống, mà không thể thoát ra.
Hắn lại hơi vươn đầu lưỡi, liếm vết máu ở khóe môi mình, động tác nhỏ đầy mê hoặc như vậy, mặt Phong Quang đã đỏ nay càng đỏ hơn.
Hắn dường như khẽ cong khóe môi mỉm cười, lần thứ hai hơi cúi người xuống, đầu lưỡi mềm nhẹ liếm bờ môi ướt át sưng đỏ của cô. Cuối cùng hắn cầm một bàn tay cô áp lên mặt hắn, thỏa mãn thở dài, nói một câu khiến người ta thương tiếc,"Phong Quang, anh đợi em đã lâu lắm rồi..."
Phong Quang vốn còn định chửi ầm lên bỗng nhiên không thể thốt lên lời.
Mặt Lục Sâm khẽ cọ vào tay cô, còn nhẹ nhàng cười nói,"Hiện tại tốt rồi. Phona Ouand rất cuêâc c©ñna tỉnh. dù cho Phong Ouana nhé rõ moi người, lại chỉ quên anh."
Phong Quang chưa từng thấy ai không lộ chút biểu cảm kịch liệt nào mà vẫn có thể khiến người ta cảm nhận rõ rệt sự vui mừng và thống khổ của hắn như vậy. Cô bỗng có cảm giác tự hoài nghỉ mãnh liệt, có lẽ... có lẽ trước kia cô thực sự thích người đàn ông này.
Rốt cuộc thì hắn cũng khiến người ta rung động đến thế.
"Vì sao... tôi lại quên anh?"
Cô đã tỉnh lại nhiều ngày như vậy, nhưng hiện tại mới nghĩ tới việc hỏi vấn đề này.
Trong đôi mắt hắn nhiễm ánh trăng, giọng nói trầm khàn, hắn ôn nhu nói:
"Bởi vì Phong Quang không thích anh."
Phong Quang ngơ ngẩn, không lâu sau, cô mới phản bác,"Không thể có chuyện này! Nếu tôi không thích anh, thì sao lại kết hôn với anh được?"
Cô hiểu cá tính của mình, trên đời này không ai có thể ép cô gả cho người cô không muốn gả .
"Phong Quang kết hôn với anh..."
Hắn tạm dừng, đại khái là lời muốn nói tiếp theo quá mức chua xót,"Phong Quang kết hôn với anh, là vì Phong Quang muốn trả thù Thẩm Hành."
Cô mở to hai mắt,"Anh nói gì?"
"Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà giải trừ hôn ước với Phong Quang, cho nên... Phong Quang mới nghĩ tới việc kết hôn với anh."
Lục Sâm nhẹ nhàng cười, trong phút giây này, dường như nụ cười của hắn còn sạch sẽ thánh khiết hơn ánh trăng,"Nhưng không sao, bất luận Phong Quang kết hôn với anh vì lý do gì, anh đều vui vẻ, bởi vì Phong Quang lựa chọn anh, chứ không phải người đàn ông khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận