Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 19: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 19: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 19: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang cười hì hì, cô nằm trên sô pha,"Vậy được, hôm nay tôi liền ngủ ở chỗ này."
Hắn thở dài,"Sao có thể để một cô gái đáng yêu như vậy ngủ trên sô pha được? Ở đây còn phòng trống, để tôi dẫn cô đi."
Cô lại ngồi dậy từ trên sô pha, vui vẻ nói:
"Được."
Phong Quang dùng da mặt dày, thành công ở lại trong nhà Đoạn Mộ cả đêm. Từ trước đến nay cô đều không ngủ quá muộn, cho nên vừa ngã vào giường đã nhắm mắt lại ngủ rồi.
Đoạn Mộ từng gặp không ít người thả lỏng đề phòng trước mặt hắn, nhưng lại chưa từng gặp cô gái nào có dáng vẻ thoải mái đến vậy.
Hắn đứng ở cửa, rốt cuộc vẫn bước vào đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó mới tắt đèn, ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau Phong Quang tỉnh lại trên giường đã là 9 giờ sáng, cô không nhìn thấy Đoạn Mộ, lại thấy bữa sáng Đoạn Mộ đặt trên bàn.
Cô biết Đoạn Mộ luôn luôn làm việc rất trách nhiệm, vào giờ này khẳng định là hắn đã tới phim trường rồi. Từ lúc ra mắt đến nay, hắn chưa từng tỏ ra mình là đại minh tỉnh mà khiến những người khác phải chờ ở phim trường.
Hắn để lại bữa sáng thể này ít nhất cũng khiến Phong Quang cảm thấy tình hình tiến triển không nhỏ. Cô rời khỏi nhà Đoạn Mộ, không vội vã đến phim trường, mà nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ hiện trong di động, ngồi lên xe trở về nhà.
Vừa vào cửa cô đã thấy sắc mặt không tốt của Hạ Triều,"Sao, còn biết trở lại nữa à?"
"Hì hì, chào ba, buổi sáng tốt lành ạ."
Trên mặt cô treo nụ cười lấy lòng mà bước đến, ngồi ở bên cạnh ba cô.
Hạ Triều hừ một tiếng,"9 giờ năm mươi mà còn sớm?"
"Cái này à... Ánh mắt Phong Quang lảng đi, lại hỏi:
"Ba à, hôm nay ba không đến công ty sao?"
Hạ Triều bực bội nói:
"Vũ Văn hẹn hôm nay đến đây, không đi." "Vũ Văn? Hắn đến đây làm gì?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, quản gia đúng lúc dẫn Vũ Văn từ cửa bước vào.
Nhìn thấy Phong Quang cũng ở đây, sắc mặt Vũ Văn lại lạnh hơn không ít, hắn trực tiếp nói thằng vào vấn đề:
"Hôm nay đúng lúc cô Hạ cũng ở đây, ông Hạ, mục đích hôm nay tôi tới đây chỉ có một, đó chính là giải trừ hôn ước giữa tôi và cô Hạ."
Phong Quang và Hạ Triều cùng im lặng nhìn hắn.
Vũ Văn lạnh giọng:
"Bất kể có thế nào, tôi cũng đều muốn giải trừ hôn ước. Dù ông Hạ và cô Hạ có không muốn..."
"Đồng ý nha!"
Phong Quang nói thẳng:
"Tôi cực kỳ đồng ý!"
Hạ Triều cũng gật đầu, lại cảm thấy mình không thể biểu hiện quá rõ ràng như con gái mình được, nên ông họ khan một tiếng, nghiêm trang hỏi:
"Sao cậu lại đột nhiên muốn giải trừ hôn ước?"
"Tôi tự nhận là không xứng với cô Hạ, huống chỉ hôn ước cũng là do cha mẹ tôi định ra, hiện giờ cha mẹ tôi cũng không còn nữa, hôn ước này cũng không cần thiết phải tồn tại."
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất khẳng định là vì hắn phát hiện ra mình thích cô nàng phóng viên luôn đối nghịch với hắn.
Hạ Triều và Phong Quang liếc nhau, ra vẻ tiếc nuối gật đầu nói:
"Nếu cậu đã có ý này, vậy thì không thể ép buộc được. Cũng tốt, hôn ước này liền kết thúc ở đây thôi."
Chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy, Vũ Văn có chút ngoài ý muốn, hắn vốn dĩ cho rằng Hạ Triều là người khó đối phó, vậy mà ông ta lại cực kỳ thoải mái đồng ý giải trừ hôn ước thế này. Tuy nhiên, cho dù hắn cảm thấy kỳ quái, thì mục đích cũng đã đạt được, hắn cũng không ở lại thêm làm gì, chỉ chào một tiếng rồi rời đi
Vũ Văn đi rồi, Hạ Triều tại không nhẹ không nặng mà "Hừ" một tiếng,"Bây giờ đã không còn hôn ước, có phải con sẽ hành động càng thêm bừa bãi không?"
"Ai da, con mệt quá, con về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong, Phong Quang chậm rãi đi lên tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận